truyện ấn công đức
Tin thế giới 2-10: Đức sẽ chuyển hệ thống phòng không hiện đại cho Ukraine; 50 người chết do bão Ian Thông tin nước mỹ World - Theo công ty phân tích và dữ liệu bất động sản CoreLogic của Mỹ, các công ty bảo hiểm đã chuẩn bị các khoản bồi thường từ 28 - 47 tỉ USD
Cùng tìm hiểu Duy Thẩm là ai và những thông tin về đời tư, sự nghiệp của nam YouTuber. Anh là một YouTuber nổi tiếng chuyên làm video review sản phẩm công nghệ mới nhất tới người xem, Duy Thẩm cũng gây ấn tượng bởi lối nói chuyện hài hước của mình.
In Nhanh Rẻ Tân Bình - Chuyên thiết kế - in ấn - gia công sau in các loại: In ấn phẩm quảng cáo: In catalogue, in brochure, in name card, in standee, in poster, in tờ rơi, in tờ gấp, in giấy tiêu đề, in folder,.. In tem nhãn bảo hành, in tem decal giấy, nhựa, trong, xi bạc,..
Sau hàng ngàn năm, nàng đã từng là nữ ma đầu mang trên lưng ấn kí công đức, khuyên nhủ giúp đỡ mọi người hướng thiện tích lũy công đức thì mới có con đường sống. Gặp được người đầu tiên, như thế nào lại gặp phải người xấu mang đầy giận dữ phẫn nộ đây. Dẫn dắt hắn hướng thiện. Quên đi, ta thà chết thêm một lần nữa thì hơn. Xem thêm Danh sách chương
Quang Hải được truyền thông Ấn Độ đánh giá rất cao. (Ảnh: Getty) Tờ Khel Now cho rằng Quang Hải là cầu thủ đáng xem nhất của ĐT Việt Nam: "Quang Hải là tiền vệ tấn công chơi bóng cho câu lạc bộ Pau FC tại Ligue 2 và là một phần không thể thiếu trong thời kỳ phục hưng
materi ips kelas 4 sd kurikulum 2013 pdf. Home Manhua Công Đức Ấn Rating Công Đức Ấn Average / 5 out of 15 Rank N/A, it has views Authors Artists Genres Tags Summary Đọc truyện tranh Công Đức Ấn chap, spoil, Novel, truyện chữ, Full Chapter, RAW mới nhất. Đọc truyện tranh ngôn tình, đam mỹ, manhwa, manhua, hentai tại mi2manga, nettruyen, ungtycomics, ưng tỷ, truyengihot mới nhất miễn phí. LATEST MANGA RELEASES Chapter 7 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 6 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 5 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 4 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 3 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 2 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 1 5 Tháng Tám, 2021 MANGA DISCUSSION
Chương 511NUÔI GÀ Tro tàn vừa rơi xuống đất đã bị tinh mị hệ thổ cuốn sạch, Tô Lâm An bỗng cảm thấy mình dường như đã về với thuở ban đầu, khi nàng vẫn còn sống vô lo vô nghĩ, rảnh rỗi thì ra ngọn núi phía sau Ma giáo cho gà ăn. Mỗi lần ném một nắm vụn linh thạch ra, một đám gà xinh đẹp liền quây lại, kêu cục ta cục tác, mổ sạch vụn linh thạch rồi mới tản đi. Khi chúng bay, lông vũ đủ loại màu sắc rơi từ trên cao xuống, rực rỡ muôn màu, là những sắc màu rực rỡ nhất dưới ánh thái dương. Khi ấy, đúng là nhàn nhã thật. Giờ nàng đã bắt đầu có phần nôn nao khó nhịn, muốn ném thêm một nắm “vụn linh thạch” nữa, chẳng khác nuôi gà con là mấy. Khi nàng nhìn về phía Ly Hạo Thiên, chợt thấy đồng tử lão co lại, khóe mắt lại có giọt lệ trào. Một đại lão gia, nói khóc là khóc sao? Cánh tay của Ly Hạo Thiên bị thiêu rụi thành tro chỉ trong nháy mắt, ông ta còn không thấy đau đớn chút nào. Lúc này khi bị Tô Lâm An nhìn tới, ông như phải chịu một cơn đau cực lớn, khiến cho nước mắt nước mũi tuôn trào. Sau khi cơ thể bị nhét đầy tinh mị hệ mộc, cả người Ly Hạo Thiên như mất sạch cảm giác, đến ngay cả đầu cũng không xoay được, sự cứng ngắc của cơ thể khiến cho ý thức trở nên cực kỳ mẫn cảm, cơn đau đó không phải đến từ nhục thân, mà là từ sâu trong tâm linh. Vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt lão ta, Ly Hạo Thiên đã cứng lại, biến thành một cọc gỗ. Da của ông ta có đường vân hệt như thân cây, mọc ra vô số cành lá, lòng bàn chân mọc rễ, cũng chẳng biết có phải do tinh mị hệ mộc quá linh hoạt và nghịch ngợm hay không, còn cho nở một đóa hoa ở bên má Ly Hạo Thiên nữa. Một đóa, hai đóa, ba đóa… Chỉ trong nháy mắt trên đầu ông đã phủ đầy hoa tươi rực rỡ đủ màu, mặt Ly Hạo Thiên cũng bị hoa che phủ, chẳng thể nhìn thấy gì nữa. Tô Lâm An đang định thả một mồi lửa đốt sạch Ly Hạo Thiên, chợt cảm thấy lá trúc trên người bỗng bay vọt lên, sau đó, ngoài sân có một tiếng nổ cực lớn vang lên, chiếc bát đá trên tế đàn đã bị đánh đổ, thứ nước canh ở trong vãi đầy ra ngoài, chảy dọc theo tế đàn xuống đất. “An, đừng giết lão.” Giọng nói trầm ổn của đại tế ti Ly Ngộ Thiên truyền tới, “Lão vẫn có ích.” Lúc này sát ý của Tô Lâm An đang vùn vụt. Ly Hạo Thiên rất mạnh. Nếu ở giới tu chân thì sẽ nằm trong số những người đứng đầu, nguyên thần của ông ta chính là một thứ đại bổ đối với ấn Công Đức. Bình thường ấn Công Đức ở trong biển ý thức của nàng không hề nhúc nhích, tựa như một đóa hoa trên núi cao, khó mà chạm tới được. Nhưng hiện giờ, Tô Lâm An đã cảm nhận được một chút dao động từ nó, nó đang khẽ rung lên, giục giã Tô Lâm An giết người. Con ngươi Tô Lâm An âm u mà lạnh lẽo, ánh mắt trở nên khát máu. Nàng không để những lời mà đại tế ti Ly Ngộ Thiên nói vào tai, lại lần nữa lấy ra ngọn lửa trong lòng bàn tay, vào khoảnh khắc lửa cháy cuồn cuộn sắp bổ vào người Ly Hạo Thiên, Sơn Thu Đường đang sững sờ bên cạnh bỗng gào lên một tiếng, ôm lấy trái tim ngã sầm xuống, sau đó liên tục co quắp, miệng nôn ra đầy chất lỏng màu đục. Phần da lộ ra ngoài bỗng đỏ bừng, cả người Sơn Thu Đường co quắp lại, tựa như một con tôm đã bị hấp chín. Tô Lâm An khẽ liếc mắt nhìn qua. Cái này là, độc trong cơ thể Sơn Thu Đường phát tác? Đại tế ti Ly Ngộ Thiên nắm giữ sự sống chết của những người sống trong Loạn Vực, Tô Lâm An đã biết chuyện này từ lâu. Ý của lão đã vô cùng rõ, nếu như nàng không thả tộc trưởng Ly Hạo Thiên này đi, đại tế ti sẽ không bỏ qua cho Sơn Thu Đường. Nhưng lúc này, trong đầu Tô Lâm An gần như bị lấp đầy bởi sự giết chóc, đao kiếm ngút trời, lửa chiến bốc cháy ngùn ngụt, vô vàn tiếng gào chém giết, trống trận ầm vang tựa như vạn mã tung vó, hiệu lệnh xung phong vang vọng tựa tiếng ưng vút liệng trên trời, còn cả tiếng đao kiếm va chạm, người người gào thét… Vô số âm thanh tụ lại với nhau, cuối cùng ngưng lại thành ba chữ Giết chết lão. Nhất định phải diệt trừ kẻ ác, dùng ngọn lửa diệt thế để biến ông ta thành tro bụi, loại bỏ sự ô nhiễm, trả lại cho nơi đây bầu trời xanh trong. “Giữ lão lại, mới cứu được mẫu thân ngươi.” Giọng nói của Ly Ngộ Thiên bắt đầu mang theo sự ép buộc. Lá trúc trở nên sắc bén như đao, mũi đao ngắm thẳng vào Tô Lâm An. Lúc này Tô Lâm An chẳng còn lòng dạ nào mà để tâm đến thế giới bên ngoài. Biển ý thức của nàng dậy sóng, ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa bỗng bốc cao, gần như hơn nửa người đã bay ra khỏi đáy ấn Công Đức, đầu lửa như rồng, không hề sợ chết mà cuốn lấy con ấn sừng sững. Cũng vào lúc ấy, Tô Lâm An nhắm chặt mắt lại. Khi mở lại mắt ra, con ngươi vốn đỏ bừng đã lấy lại sự tỉnh táo, nàng nhếch miệng, cười lạnh một tiếng, “Ha.” Không ngờ ấn Công Đức lại giải phóng sát ý ngay trong nguyên thần của nàng, muốn khống chế nàng đi trừ ác, vậy thì con ấn này, cũng chẳng có gì khác với mấy thứ hung khí ma khí trong truyền thuyết, đến ngay cả hắc khí lượn lờ quanh đáy ấn Công Đức, đại diện cho bóng tối của cánh cửa Hỗn Độn, cũng chẳng khác gì những hắc khí uốn lượn trên những ma khí kia, khiến người ta phải nghĩ ngợi sâu xa. Giới tu chân có một thanh hung kiếm trứ danh là kiếm Long Tuyền, mất bảy trăm năm mới rèn ra được, tiêu tốn không biết bao thiên tài địa bảo. Sau khi cả nhà người thợ rèn dùng mạng sống tế kiếm, thanh kiếm ấy mới coi như hoàn toàn rèn xong. Ngày thanh kiếm ra lò đã dẫn tới chín mươi chín tia lôi kiếp tới, cuối cùng chỉ vì một thanh kiếm mà vô số thành trì bị san bằng, máu chảy thành sông. Mỗi một đời chủ nhân của kiếm Long Tuyền đều bị nó điều khiển tâm trí, trở thành một con quái vật chỉ biết chém giết. Sau khi đã sát hại ngàn vạn sinh linh ở trần gian, cuối cùng nó đã bị một vị đại năng kiếm tu phong ấn. Ấn Công Đức được xưng là thần khí trừng ác dương thiện, kết quả giờ nó lại làm ra chuyện như vậy, cũng đâu có khác mấy với đám hung khí chứ. Nó cũng dám điều khiển tâm trí của nàng hòng đạt được mục tiêu là trừ ác, để cho sát ý ngập trời tràn đầy trong đầu nàng, khiến nàng chẳng quan tâm tới điều gì khác nữa mà chỉ biết giết chết Ly Hạo Thiên, hành động này khiến cho Tô Lâm An càng thêm kiêng kỵ ấn Công Đức. May mắn là, nàng hiện giờ không còn như trước nữa. Nó không thể điều khiển nàng được nữa. Một cơn gió mát thổi qua biển ý thức, thổi tan hắc khí đang trào lên từ dưới đáy ấn Công Đức, tựa như một bàn tay dịu dàng giữ chặt lấy lưỡi đao giết chóc. Cho dù có là hung khí hay thần khí, cũng đều là do người sử dụng. Nàng sẽ không để bị điều khiển, chỉ làm người dùng nó. Vào giờ phút này, nàng đã đè xuống mọi sự rung động của ấn Công Đức, con ấn kia giãy giụa không ích gì, lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích nữa. “Cứu thế nào?” Tô Lâm An giải quyết ấn Công Đức chỉ trong một chốc. Sau khi hoàn toàn hóa tan sát ý vô cùng vô tận, nàng đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn phiến lá trúc kia, giọng nói thanh lãnh, trong ánh mắt của nàng tựa hồ có ẩn giấu những mũi châm băng, khiến cho Ly Ngộ Thiên dù ở xa cũng vẫn cảm nhận được hàn ý trong đó, nhất thời lại bị nàng làm hoảng sợ, thiếu chút nữa đã nói ra lời thật lòng. Ông ta có một cảm giác, nếu như bản thân dám bịa đặt lung tung thì sẽ chỉ khiến nàng sinh nghi, vậy thì chẳng bằng nói nửa thật nửa giả. Một lúc sau, Ly Ngộ Thiên đã bình tĩnh lại, mở miệng nói “Có thể dùng để chữa lại cây cầu gãy.” “Ta đã nhìn trộm thiên cơ, chỉ cần ngươi và ta liên thủ thì có thể cứu được a tỷ suôn sẻ, giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, thời cơ đã chín muồi.” “Chỉ cần ngươi thả lão ra là được.” “An, lẽ nào ngươi không muốn cứu mẫu thân mình nữa?” Ly Ngộ Thiên thoáng dừng lại, “Tỷ ấy đang phải chịu khổ ở ngoại vực.” “Ngươi đưa những người có huyết mạch Hoàng Kim này vào Loạn Vực bồi dưỡng, là để nuôi người đúc cầu sao?” Tô Lâm An hỏi thẳng vào vấn đề. Nàng vừa nói ra lời này, Sơn Thu Đường ở bên mặt đầy vẻ không thể tin nổi, còn tộc trưởng Ly Hạo Thiên kia đã biến thành gỗ nên cũng chẳng thể có phản ứng gì, nếu không, để ông ta nghe thấy được chân tướng này, e là sẽ không chịu nổi. “Ừ.” Ly Ngộ Thiên không ngờ Tô Lâm An lại có thể đoán ra mục đích của mình nhanh đến vậy. Có điều nếu như đã đoán được rồi, lão cũng không giấu giếm gì thêm nữa, chỉ nói “Sửa lại cây cầu, đón nữ vương về, đây là điều mà mỗi người trong thành Thất Tinh chúng ta đều mong muốn.” “Giờ, cuối cùng cũng đã thành hiện thực rồi.” Khoa Đẩu Hỏa “Ngươi là huyết mạch Thần tộc đó, nếu như tên tộc trưởng này không sửa được cây cầu, chẳng lẽ lão định góp cả ngươi vào nốt?” Tô Lâm An híp mắt cười, “Ai góp vào, không phải do ông ta quyết định.” Ly Ngộ Thiên nhìn chằm chằm Tô Lâm An. Nàng cũng nhìn lại lão, lão đã dám tính kế nàng, sao nàng lại không muốn lợi dụng lão chứ. Cuối cùng ai sống tới cuối cùng, chúng ta cứ chờ mà xem! “Đợi thời cơ đến, ngươi hãy về khu vực mà lúc trước vào Loạn Vực, ta sẽ đón các ngươi rời đi.” Thấy Tô Lâm An không giết người nữa, cũng không phản bác lại lời mình nói, Ly Ngộ Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, “An, ngươi sắp được gặp nương của mình rồi.” “Có vui không?” “Ta rất vui.” “Ta đã đợi ngày này hơn một nghìn năm rồi.” Lão tự hỏi tự đáp, tâm tình kích động. Tô Lâm An “Đừng có kích động nữa được không, bây giờ ta sẽ qua đó!” Nàng cứ cảm thấy đại tế ti này đầu óc hơi bất thường. Nàng nói xong, lại liếc nhìn mặt đất, tuy rằng tinh mị hệ thổ không nhìn thấy được bằng mắt thường, nhưng lúc này ánh mắt Tô Lâm An vẫn có chút hiền từ, “Đã hứa là cho các ngươi ăn, cuối cùng chỉ đốt mỗi cánh tay, tiếc quá.” “Phải ngoan đấy.” Tinh mị hệ thổ được Tô Lâm An nhìn với ánh mắt trìu mến “…” Sao lại thấy càng đáng sợ hơn thế nhỉ? Cả đám tinh mị hệ thổ không run lẩy bẩy nữa, mà là chết đứng như đá. Đại tế ti bị Tô Lâm An trêu chọc, im lặng một hồi mới nói “Lưới đã được bày xong, nhiều nhất là ba ngày nữa thôi.” Đó chính là cây cầu được đúc từ nhục thân của Thần Hoàng, lão cảm thấy một Ly Hạo Thiên thôi vẫn chưa thể đủ. Tô Lâm An sẽ được để đến cuối cùng. Lão có thể giấu được cái chết của những người khác, nhưng không thể giấu nổi về con gái ruột của tỷ ấy. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, lão sẽ không để Tô Lâm An đi, bởi, hắn sợ rằng sau khi a tỷ biết được sẽ giận lão. Chỉ cần có thể cứu được tỷ ấy về, nếu như tỷ ấy có giận thì cũng thôi, hắn chỉ sợ tỷ ấy buồn. “Ngươi đưa theo họ tới chỗ thông đạo chờ trước đã.” “Được.”
Truyện Ấn Công Đức nói về Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân đại náo hôn lễ của Thiệu Lưu Tiên, khiến bà ta nổi cơn thịnh nộ. Sự xuất hiện của Mục Cẩm Vân đã khiến Tiểu Thiền hoảng hốt vô cùng, nàng không biết rốt cuộc ai mới là ca ca của mình. Oán khí nổi lên ngút trời khiến Tiểu Thiền như sa vào ma hóa. Cuối cùng, Tô Lâm An đã tìm được phần cơ thể bị phong ấn của Thiên Ma. Dưới sức ép của Thiệu Lưu Tiên, Tô Lâm An phải nhanh chóng tìm cách đưa mẹ nàng ra, nhưng việc phá giải phong ấn phải cần đến cả sự phối hợp từ cơ thể của mẹ nàng. Thiên Ma bị phong ấn, giày xéo cả nghìn năm liệu còn có thể gắng gượng qua được ải này? Ngàn năm trước, khi tu chân giới hùng mạnh, ma giáo liên tục bị chính phái truy lùng đuổi giết ráo riết, Khương Chỉ Khanh — một kiếm tu của Tàng Kiếm Sơn, một trong những môn phái tu đạo hùng mạnh nhất — không may bị Ma giáo bắt giữ, lại được cháu gái của giáo chủ Ma giáo Tô Lâm An cứu giúp. Sau khi thoát khỏi Ma giáo, tu vi của Khương Chỉ Khanh đột nhiên tăng lên nhanh chóng, phi thăng thành thượng tiên. Sau đó Ma giáo bị đuổi cùng giết tận, Tô Lâm An trở thành người duy nhất may mắn còn sống sót của ma giáo. Khương Chỉ Khanh nhận lệnh đưa phân thân của mình cầm tiên lệnh trở về hạ giới để truy sát Tô Lâm An. Trước khi chết, nguyên thần của Tô Lâm An bị các oán khí từng chết trong tay nàng cắn nuốt, lại được một miếng ngọc vuông có khắc hình bồ đề cứu, cũng bị miếng ngọc đó hút vào. Khi đó nàng không hề biết, miếng ngọc vuông khắc hình bồ đề kia vốn là thần khí ấn Công Đức của thượng giới, Khương Chỉ Khanh vì muốn cứu nàng khỏi kết cục hồn phi phách tán vĩnh viễn không được đầu thai nên đã trộm nó, đắc tội với các tiên môn, chịu kết cục thảm hại. Ngàn năm sau, Tô Lâm An tỉnh lại trong hình hài một thanh kiếm đồng gỉ sét, bị ấn Công Đức giam cầm và không thể thoát ra được. Kể từ đó, nữ ma đầu Tô Lâm An oai phong môt thời phải sống nương nhờ vào thân kiếm sứt mẻ và phải hành thiện tích đức, làm nhiều việc tốt để thắp sáng ấn Công Đức thì mới có hy vọng được hồi sinh. Vấn đề là bây giờ nàng chỉ là một thanh kiếm mẻ, nguyên thần cũng không thể rời khỏi thanh kiếm quá xa, nàng đâu thể làm việc thiện tích đức cho được. Tô Lâm An quyết định sẽ dụ dỗ một người về làm “chủ nhân” dạy hắn tu luyện để hắn thay nàng làm việc thiện, thế nhưng lại chẳng có ai nhìn thấy nàng, người thường không, kẻ tu đạo cũng không. Trong lúc nàng tuyệt vọng thì lại gặp được Mục Cẩm Vân, một thiếu niên kiếm tu của một Tàng Kiếm không hề giống trong ký ức của nàng. Thiếu niên này bề ngoài thì thiện lương, sáng sủa nhưng vì muốn sức mạnh lại tự nguyện nuôi cổ Phệ Tâm trong người, đến một giai đoạn sẽ tự đoạn thất tình lục dục, máu lạnh vô tình lục thân không nhận. Bản chất của người này lại khốn nạn không từ thủ đoạn, thuần thục mánh khóe lừa lọc lại giỏi diễn kịch người tốt. Thế nhưng hắn lại là người duy nhất thấy được nàng, vì thế nàng đành phải nhẫn nhịn đi theo hắn để tìm cơ hội trở mình. Hành trình dài phía trước có những điều gì mới lạ chờ đón hai người? Có phải giữa hai người họ có một mối liên hệ nào đó không? Rốt cục Mục Cẩm Vân có quan hệ gì với kẻ thù kiếp trước của Tô Lâm An, Khương Chỉ Khanh? Có thể ban đầu bạn sẽ cảm thấy Tô Lâm An có vẻ hơi yếu đuối, hơi tiểu bạch thỏ trước mặt Mục Cẩm Vân, không hề tương thích, logic với hình tượng nữ ma đầu tác giả xây dựng đầu truyện. Nhưng như mình thấy, thứ nhất, Tô Lâm An trong hình hài một thanh kiếm mẻ vô tác dụng vốn đã yếu thế trước Mục Cẩm Vân, đối tượng để nàng nhờ cậy. Hơn nữa nàng vốn là một người thẳng thắn lại càng không đấu lại kẻ lắm mưu nhiều kế như hắn. Thứ hai, Tô Lâm An không hề liễu yếu đào tơ, bản chất nàng là kẻ mạnh, từng giết qua vô số người nên việc nàng không mạnh mẽ cưỡng ép Mục Cẩm Vân nhận chủ và làm theo ý nàng chẳng qua là do ấn Công Đức không cho phép nàng làm điều ác nếu nàng muốn hồi sinh thôi. Danh sách các truyện hay cho bạn đọc tiếpNguồn Sưu tầm
Chương 527TRẢI QUA Trong mảnh vụn ký ức của phân thân, Tô Lâm An đã nhìn thấy người nàng nhớ nhung suốt bao nhiêu năm nay. Ông nội của nàng, người luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, luôn bảo vệ nàng, thậm chí một ngàn năm sau, khi con rối phân thân xảy ra chuyện vẫn muốn báo thù cho nàng, người đã vì nàng mà đi tìm cơ thể thích hợp để cho nàng sống lại, vậy mà lần này xuất hiện lại đứng ở phe tấn công nàng. Cuối cùng, tinh huyết phân thân của nàng cũng là do Tô Tiễn cắn nuốt. Cảnh tượng ấy quá tàn nhẫn đối với nàng, nó đột ngột xuất hiện trong đống ký ức vụn vặt, khiến lòng nàng giống như bị người khác không hề nể tình siết chặt, hung hăng bóp vỡ. “Ông nội...” “Ta thấy ông nội rồi.” Trên chiếc lá khô cuộn lại của Tô Lâm An có một giọt nước lăn xuống. Mục Cẩm Vân nhìn mà thấy đau lòng, nhưng vẫn nói “Nàng là con cưng của Thiên đạo, phân thân ở bên cạnh nàng cũng có thể phát sinh ra biến hóa đặc biệt, có tình cảm của mình. Nhưng bọn họ chưa chắc đã có cơ duyên được như của ta.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá, hạ thấp giọng nói “Cho nên, Tô Tiễn là Tô Tiễn, Tô Thừa Vận là Tô Thừa Vận, nàng đừng đau buồn.” Cơ duyên của hắn là khi Khương Chỉ Khanh luyện chế phân thân đã sử dụng một giọt máu Thiên Ma. Mà Thiên Ma đó lại là hoàng tộc của Thiên Ma ở ngoại vực, thân xác bất tử bất diệt chỉ có thể phanh thây phong ấn lại. Điều này dẫn tới việc, sau khi Mục Cẩm Vân chết vẫn có thể ngưng tụ thân xác để sống lại. Lúc Tô Lâm An gọi tên ông nội một cách bi thương tới vậy, Mục Cẩm Vân biết ngay đã xảy ra chuyện gì, cho dù nàng chưa từng lên tiếng giải thích. Ở biển Vô Cấm, tổng đàn Ma giáo, châu Vân Lai, hắn đã thấy pho tượng của Ma quân Phệ Hồn, cũng đã gặp con rối giống y hệt chân thân của Tô Lâm An. Ông ta muốn tụ hồn cho Tô Lâm An, muốn báo thù cho nàng. Chấp niệm mạnh mẽ như vậy, dù chết cũng không quên, bởi vậy đã ảnh hưởng trực tiếp tới những phân thân khác. Chỉ có phân thân mới có thể xuống hạ giới, nói cách khác, thứ xuất hiện ở châu Vân Lai chẳng qua chỉ là phân thân của Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn. Tên của nó là Tô Thừa Vận, nhờ vào vận mệnh của Thiên đạo mà có ý thức của riêng mình, ông ta không phải bản tôn. Ông ta thương yêu Tô Lâm An. Còn ông nội mà Tô Lâm An vừa nhìn thấy, chắc chắn là bản tôn. “Ừ.” Tô Lâm An đáp lại rất khẽ, giọt nước trên phiến lá biến mất, bị chính bản thân nàng nuốt lại. Dù có đau đớn khổ sở, nhưng trong tình huống này nàng vẫn luôn nhớ rõ một chuyện, đó là không được lãng phí. Bây giờ cơ thể của nàng quá yếu ớt. Phân thân đã chết hẳn, vốn dĩ cũng sẽ tổn thương tới bản tôn, cộng thêm việc nàng vừa mới chịu thần phạt, thân xác biến thành mầm củ cải, dường như chỉ một cơn gió thôi cũng có thể thổi ngã. Cũng may có một đôi tay chăm chút, cẩn thận bao bọc, bảo vệ nàng. Kìm nén cảm giác khổ sở trong lòng, Tô Lâm An một lần nữa sắp xếp lại những mảnh vụn ký ức mới nhận được. Dưới sự vây hãm tấn công của rất nhiều đại năng thượng giới, phân thân của nàng và Khương Chỉ Khanh không có cửa thắng. Kết quả là phong ấn đầu Thiên Ma phát huy tác dụng nhất định, huyết khí điên cuồng trào ra ngoài, cái đầu Thiên Ma lão hóa nhanh chóng, cuối cùng xé ra một kẽ hở trên kết giới phong ấn ở bên trên. Đồng thời, sát khí Thiên Ma đã ảnh hưởng tới Tô Tiễn, khiến ông ta nổi điên, quay ngược lại tấn công giới chủ Huyết Nguyệt. Khương Chỉ Khanh cùng phân thân của nàng mang theo Vũ Thương, cũng chính là người dân trấn Thanh Thủy, cùng với nhà tổ của Nam Ly Nguyệt thông qua kẽ hở tiến vào khe nứt, đồng thời sử dụng một cánh hoa Tam Lang, gọi tới thú Phệ Căn to lớn ở trong khe nứt. Năm đó Tô Lâm An lấy được ba cánh hoa từ chỗ thú Phệ Căn, lấy được ba cơ hội được thú Phệ Căn giúp đỡ. Trong tình huống ấy, phân thân của Tô Lâm An không hề do dự sử dụng hết ba cánh hoa Tam Lang. Nhưng mà đúng lúc này, hai vị nghi chủ đồng loạt xuất hiện, phong ấn bị phá gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cho Thiên Tiên tột đỉnh cũng lập tức chạy tới, một người trong đó không lập tức đi gia cố lại phong ấn mà ra tay tóm được nhà tổ của Nam Ly gia. Vũ Thương cũng sắp rơi vào tay kẻ đó, nhưng phân thân của Tô Lâm An liều mạng ngăn cản, ném Vũ Thương vào trong hư không. Đương nhiên, phân thân của nàng không cầm cự được bao lâu trước Thiên Tiên đó, bị Thiên Tiên tột đỉnh đánh một chưởng tan xác, máu tươi bắn trong không trung lại bị huyết ảnh sau lưng Tô Tiễn điên cuồng cắn nuốt luôn. Trước khi phân thân chết, Tô Tiễn đang bị giới chủ giới Huyết Nguyệt Lăng Nguyệt cùng với Trương Thu Nguyệt vây công, nàng còn nghe thấy Tô Tiễn mắng, “Đồ phản bội!” Thân phận thật sự của Trương Thu Nguyệt là người của Ma đạo. Mục đích của ả không phải là báo thù cho đệ đệ của mình. Người ả muốn giết chính là Tô Tiễn. Lúc Thiên Tiên sử dụng sát chiêu, Khương Chỉ Khanh liều mạng nhào tới chắn trước phân thân của nàng, nhưng mà vẫn chậm một bước. Trong ký ức, đồng tử của Khương Chỉ Khanh co lại, sắc mặt hoảng hốt. Kiếm tiên cao cao tại thượng, không hề có biểu tình tựa như đeo mặt nạ quanh năm, cuối cùng cũng có vết nứt. Đây, chính là tất cả những gì mà nàng biết được cho đến hiện giờ. Thượng giới có lưỡng nghi, tam giới, bát hoang trăm triệu thành, không ngờ lần này phân thân của nàng cùng lúc gặp ngay phải hai nghi chủ, hai giới chủ và một hoang chủ. Phân thân không thể trốn thoát được cũng là chuyện khó tránh khỏi. Thảo nào động tĩnh ở đây lớn như vậy lại chẳng có nghi chủ nào tới. Tiên tôn của bọn họ đang phong ấn lại đầu của Thiên Ma ở đồng bằng Cổ Tỉnh, đang lúc quan trọng đương nhiên không có thời gian để phân tâm tới đây. Nên bọn họ từ ngoại vực tới chỉ gặp phải trận kiếm và phong ấn, không hề gặp phải Thiên Tiên. “Đợi bên kia xong việc, bọn họ chắc chắn sẽ tới thôi.” Tô Lâm An nhìn cái lá nhỏ của mình, liếc nhìn Mục Cẩm Vân sau đó quả quyết nói “Chúng ta vẫn nên đi vào hư không thì hơn, tìm thấy Vũ Thương với Tiểu Bạch rồi tính tiếp.” Trong ký ức, đám Vũ Thương đã được đưa ra khỏi kết giới, tiến vào trong hư không. Nếu như bọn họ mà chết thì chủ nhân là Tô Lâm An đương nhiên sẽ có cảm ứng, bây giờ không có cũng có nghĩa là chúng tạm thời an toàn. Lúc trước, do bản thể của Vũ Thương và Tiểu Bạch ở ngoài, không kịp theo nàng tới ngoại vực nên nằm trong tay phân thân của nàng. Còn lúc này nàng đã quay lại, chỉ cần cách bọn họ gần một chút là có thể đưa chúng quay lại biển ý thức. Nàng và Mục Cẩm Vân đều bị thương. Mục Cẩm Vân bị tổn thương nguyên thần, còn nguyên thần và thể xác của nàng đều chịu tổn thương. Tuy nói không tổn thương căn cơ nên có thể khôi phục được, nhưng phải cần thời gian. Nàng lại bị quy tắc Thiên đạo hạn chế, trước mắt không dám bỏ ra quá nhiều sức mạnh, tình huống bây giờ không thích hợp đều liều mạng với Thiên Tiên tột đỉnh và nghi chủ ở đây. “Được!” Mục Cẩm Vân nói. Hắn nhẹ nhàng vuốt chiếc lá của Tô Lâm An, nói “Nàng nghỉ ngơi trước đi.” “Mọi chuyện đã có ta rồi.” “Ta đưa nàng qua đó.” Thân xác hắn không bị sao cả, nguyên thần ấy à, hắn đã từng bị thương nặng hơn nhiều, như thế này thì đã nhằm nhò gì. “Ngủ đi.” Dứt lời, khi ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá nhỏ, Mục Cẩm Vân đọc một đoạn Thanh Tâm chú. Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại như tiếng đàn vang vọng trong sơn cốc, Thanh Tâm chú nhàm chán đã biến thành một khúc hát uyển chuyển khiến cho nguyên thần bị thương của Tô Lâm An dần bình tĩnh lại. Nàng bị thương là do thần phạt, cộng thêm việc phân thân đã chết, nguyên thần lại càng yếu ớt hơn. Sự buồn bực mà Tô Tiễn mang tới cho nàng khiến cả người nàng mỏi mệt, dưới tác dụng của Thanh Tâm chú, Tô Lâm An mơ màng chìm vào giấc ngủ. Có điều lúc nàng ngủ, chiếc lá nhỏ của của cải còn quấn lấy ngón tay của Mục Cẩm Vân. Mục Cẩm Vân không rút ngón tay lại. Hắn nhìn chiếc lá nhỏ quấn lấy ngón tay mình, ánh mắt rất dịu dàng, nhưng một khắc sau, lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía hồ kiếm, ánh mắt đã lạnh lẽo như băng. Mục Cẩm Vân bay thẳng lên trời, khoảnh khắc hai người trốn vào trong hư không, một luồng kiếm khí chém thẳng từ trên trời xuống, nháy mắt đã phá hỏng kết giới trên bầu trời của đảo. Lúc ánh kiếm rơi xuống, một luồng ánh sáng bạc đã đóng băng cả hòn đảo, khiến cả bầu trời chỉ còn một màu trắng xóa chói mắt. Ngay khi Mục Cẩm Vân hoàn toàn biến mất, cả hòn đảo khẽ chấn động, sau đó bị gió bão từ khe nứt quật tới mấy cái, cả tảng băng ầm ầm nổ tung. Những khối băng bị gió chém thành hoa tuyết, lả tả rơi xuống, tạo nên một trận tuyết trắng xóa. Từ đó, tất cả sinh linh trên đảo đều đã bị chém chết, không ai có thể tránh khỏi. “Họ là tín đồ.” Mục Cẩm Vân nhìn lá nhỏ ở trong tay, môi mấp máy nhưng không thật sự phát ra tiếng. Hắn muốn giải thích cho nàng nghe, nhưng lại cảm thấy chẳng cần thiết. Tín đồ, sẽ cung cấp sức mạnh cho kẻ mà họ thờ phụng. Những thứ này cũng là sức mạnh của kẻ địch. Vì thế Mục Cẩm Vân tuyệt đối sẽ không để họ sống, bởi họ cũng không có thời gian để thay đổi suy nghĩ của những tín đồ này. Khác với niệm châu, điều kiện để hiến tế thọ nguyên hà khắc hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn hắn không có cách nào biến tất cả những người này trở thành sức mạnh của bản thân. Nếu đã như vậy, chỉ có thể giết hết toàn bộ, làm suy yếu sức mạnh hậu phương của đối phương. Tuy đối với kẻ địch thì đám tín đồ ít ỏi này không đáng nhắc tới. Không chỉ riêng hắn mà rất nhiều kẻ trên thượng giới cũng sẽ làm như vậy. Tín đồ đã không thể chuyển hóa thì chỉ có một kết cục, chết. “Ta biết nàng không thể giết người.” Ánh mắt hắn hơi sáng lên, “Không sao, ta có thể.” Nàng chỉ cần xinh đẹp như hoa, còn việc giết người cứ để ta.
Chương 531KHÔNG NỢ GÌ NHAU Sấm ngưng mưa ngừng, một chiếc cầu vồng bắc ngang trời. Những giọt nước mưa còn chưa kịp biến mất khúc xạ lại ánh sáng rực rỡ khắp trời, còn chói mắt hơn cả đá quý châu ngọc. Cảnh sắc tuy đẹp nhưng Tô Lâm An chẳng có tâm trạng để ngắm. Hiện giờ nàng vẫn còn bị thương rất nặng, cho nên không dám tùy ý thi triển pháp quyết dẫn động linh khí trời đất. Vì thế chỉ có thể dựa vào Mục Cẩm Vân, để Mục Cẩm Vân đưa nàng đi. Nàng cũng là người co được dãn được, lúc cao ngạo thì nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, xinh đẹp lạnh lùng cao quý, như tiên tử trên trời, không dính bụi trần. Lúc này thì nàng lại nũng nịu tha thiết nhìn Mục Cẩm Vân, đôi mắt ấy giống như chứa đựng những vì sao, khiến cho lòng người cũng run rẩy. Lúc này Mục Cẩm Vân mới bất đắc dĩ đứng dậy, nói “Đi thôi.” Hắn ôm Tô Lâm An ngự kiếm phi hành, đứng trên kiếm, tiếp tục nói “Ta giúp nàng liệt kê lại những chuyện cần làm.” “Đi tìm trấn Thanh Thủy trước, sau đó là Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn. Mùng chín tháng sau Ma giới có biến, nửa năm sau Khương Chỉ Khanh thành thân...” “Dĩ nhiên việc quan trọng nhất vẫn là phá giải phong ấn Thiên Ma, nhưng mà phong ấn Thiên Ma có rất nhiều. Nếu như phá giải một nơi, những chỗ khác nhất định sẽ càng thêm khó khăn. Tốt nhất là có thể tiến hành cùng lúc.” “Những chỗ phong ấn khác chúng ta vẫn chưa biết.” “Có lẽ hai vị nghi chủ mới biết rõ nhất.” “Chuyện thì rất nhiều, quan trọng nhất là lúc làm còn phải dè chừng quy tắc Thiên đạo, sơ ý là sẽ bị trời phạt ngay.” Mục Cẩm Vân xoa mái tóc ổ gà của Tô Lâm An. Hắn vốn không định nhắc nhở nàng, bởi nàng là người phụ nữ cho dù có chết cũng phải chết thật xinh đẹp, nếu nàng biết dáng vẻ bây giờ của mình chỉ sợ sẽ xấu hổ muốn chết ngay mất. Nhưng mà lòng bàn tay hắn rất ngứa, thấy mái tóc nàng rối tinh, còn xơ xác, hắn không kìm được mà muốn thay nàng chải chuốt lại cho mượt. Lúc ngón tay hắn luồn vào tóc nàng, cuối cùng Tô Lâm An cũng ý thức được sự khác thường của mái tóc mình, đã xảy ra chuyện gì? Mái tóc dài suôn mượt của nàng sao lại rối tinh thế này? Tô Lâm An giờ tay sờ tóc của mình một cái sau đó tay cũng run rẩy, định thi triển thuật Thủy Kính để nhìn xem rốt cuộc dáng vẻ bây giờ của nàng thế nào. Mục Cẩm Vân lập tức nhận ra nàng định làm gì. Hắn rất muốn tự vả mình một cái, không quản được cái tay của mình, giờ thì hay rồi, nàng nhận ra rồi. Nhưng chuyện đã xảy ra hắn cũng không có khả năng giấu giếm thêm nữa, chỉ có thể ngăn Tô Lâm An thi triển pháp thuật, sau đó lấy thủy kính mờ mờ để trước mặt Tô Lâm An. Tô Lâm An đã nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng. Đập vào mắt nàng là một mái tóc khô rối không thể chịu được. Sắc mặt tiều tụy, dưới mắt còn có quầng thâm, môi khô nứt nẻ. Không ngờ nàng lại bị Thiên đạo đánh ra nông nỗi này? Vậy mà nàng còn vác theo cái đầu ổ gà này chớp mắt làm nũng với Mục Cẩm Vân! Nắm đấm đột nhiên siết chặt, vẻ mặt có phần căng cứng, cằm rụt lại, đầu hơi cúi thấp, lông mi cũng rủ xuống, trông cả người nàng giống như đưa đám. Mục Cẩm Vân nhìn thấy mà đau lòng, định an ủi thì thấy Tô Lâm An đã ngầng đầu, cực kỳ vui vẻ nói “Ông trời cũng ghen tỵ với nhan sắc của ta, bị sét đánh mà vẫn xinh đẹp như vậy.” Phải rồi, về mặt diện mạo, sự tự tin của nàng phải nói là chẳng ai sánh bằng. Tuy nói tự tin vô cùng, song Tô Lâm An vẫn soi gương chải tóc một hồi. Lúc nàng đi qua một khóm hoa còn tiện tay hái lấy mấy cành, bện cho mình một vòng hoa đội đầu, trông nàng đã trở nên hoạt bát, đáng yêu hơn rất nhiều. Nàng không những làm cho bản thân mà còn bện cho Mục Cẩm Vân một cái. Hai người không giống như ra ngoài làm việc, mà giống như đi chơi tiết Thanh Minh hơn. Đồng bằng Cổ Tỉnh bị phong ấn lại một lần nữa, bọn họ không thể lại gần quá mức, chỉ có thể lựa chọn đi vòng qua sau đó tiến vào hư không vô tận. Nàng muốn đi vào nhìn cái đầu của nương một cái thôi cũng không làm được. Tâm trạng Tô Lâm An không tốt, hái hoa cũng chỉ là để tìm niềm vui trong cái khổ. Lúc vòng qua đồng bằng Cổ Tỉnh, nhìn thấy phù văn màu vàng xa xa trên bầu trời, tâm trạng nàng càng ủ rũ, đầu cũng cúi thấp hơn. Nhưng mà Mục Cẩm Vân nói đúng. Nàng không biết chắc chắn những vị trí phong ấn khác, bây giờ mà tùy tiện phá hủy phong ấn của cái đầu, chắc chắn sẽ rút dây động rừng. Cả hai vẫn chưa khôi phục lại được thực lực vốn có. Chuyện nhỏ mà không kiên nhẫn sẽ làm hỏng chuyện lớn. Tô Lâm An nhìn đồng bằng Cổ Tỉnh phía xa xa, trong lòng thầm nói “Nương, người tạm thời cố chịu đựng, con sẽ tới cứu người, đưa người trở về nhà.” Lúc tới hư không, Mục Cẩm Vân lấy ra một chiếc linh thuyền hư không. Thuyền không lớn nhưng đủ dùng. Hai người vừa vào hư không đã gặp một viên thiên thạch xẹt qua với tốc độ cao, suýt chút nữa đã va phải. Sau khi Mục Cẩm Vân điều khiển linh thuyền né tránh xong mới quay sang nói “Những khu vực xung quanh đều đã lục soát, nhưng không phát hiện ra tung tích bọn họ.” Hư không rộng lớn, khó mà tưởng tượng nổi. Không có thú Phệ Căn, muốn tìm kiếm vô định trong hư không là chuyện không hề dễ dàng, hầu hết bọn họ cũng chỉ tìm kiếm ở vòng ngoài, không dám đi sâu vào bên trong hư không. “Lúc này hư không càng nguy hiểm hơn so với lúc trước. Gió bão khe nứt, hố đen, đá thiên thạch ngày càng nhiều.” Mục Cẩm Vân cảm thán, “Ngay cả vùng rìa vốn là an toàn nhất cũng hiểm nguy bốn phía. Những năm gần đây dị tượng trời đất xuất hiện ngày càng nhiều.” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, “Cũng chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tô Lâm An lập tức nghĩ tới chuyện ấn Công Đức nói rằng Thiên đạo sắp sụp đổ, chuyện nó muốn thay thế Thiên đạo. Còn cả những vết nứt mà lúc trước nàng đã nhìn thấy. Có lẽ, những hiện tượng dị thường này chính là dấu hiệu Thiên đạo sụp đổ. Trời đều đã nứt rồi, khe nứt sao lại không nhiều cho được, hư không tất nhiên sẽ càng nguy hiểm? “Tốt nhất là nên có phương hướng.” Nếu không, có câu “Vào hư không có đi mà không có về”, nếu không có phương hướng chính xác, bọn họ rất có thể sẽ đi ngược hướng, càng đi càng cách xa mục tiêu. “Ta dùng thần thức...” Còn chưa nói xong liền nghe thấy Khoa Đẩu Hỏa kêu lên một tiếng ở trong biển thần thức, “Ta biết phương hướng!” “Từ lúc đầu ta đã nuốt một lượng linh khí lớn trên người Tiểu Bạch, ta với nó có chút liên hệ thần hồn.” Lúc trước nó cũng không chắc chắn, tới khi tiến vào hư không thì nó lập tức có một cảm ứng mơ hồ, có lẽ có thể gọi là trực giác. Tuy nó không dám khẳng định nhưng mà lúc này có phương hướng vẫn tốt hơn là không có. Sau khi giải thích rõ ràng, Khoa Đẩu Hỏa tiếp tục nói “Ta cảm thấy là phía bên này.” “Ngươi chắc chắn mấy phần?” Lúc Khoa Đẩu Hỏa nói chuyện đã bay ra từ đầu vai của Tô Lâm An, sau khi Mục Cẩm Vân nhìn thấy liền lên tiếng hỏi. “Một trăm phần trăm!” Khoa Đẩu Hỏa nhìn không vừa mắt Mục Cẩm Vân đã lâu rồi. Vốn nó chỉ chắc chắn sáu bảy phần, nhưng lúc này cũng lớn tiếng gào to hết sức, đồng thời nói “Đi sai thì ta gọi ngươi là cha!” Mục Cẩm Vân không trả lời nó, điều khiển linh thuyền đi theo hướng Khoa Đẩu Hỏa chỉ. Khoa Đẩu Hỏa không chịu bỏ qua, không ngừng kêu lên, “Vậy nếu ta đúng thì sao?” Mục Cẩm Vân vẫn không lên tiếng. “Ngươi điếc hả? Ta nói nếu ta chỉ đường đúng thì sao?” Khoa Đẩu Hỏa liên tục ồn ào, cuối cùng Mục Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn nó một cái, nói “Ta thay Tô Lâm An cảm ơn ngươi?” Khoa Đẩu Hỏa “...” Ờ phải ha, nó cũng muốn tìm Tiểu Bạch. Hơn nữa, suy cho cùng đều là chuyện của Tô Lâm An, liên quan quái gì tới Mục Cẩm Vân đâu. Nhưng ai thèm ngươi cảm ơn chứ! Hừ! Hư không vô tận, ở một nơi kề cận khe nứt. Gió khe nứt rất cuồng bạo, giống như một con cá lớn há to miệng, không ngừng hút đá vụn ở xung quanh tới, lấp đầy khe hở chính giữa. Theo lý thuyết, bất cứ sinh linh nào bị nuốt vào cũng không tránh khỏi kết cục bị gió mạnh xé nát, vậy mà giờ đây trong khe hở kia lại có tiếng người. Một con thú Phệ Căn lượn lờ ở chính giữa khe nứt. Cơ thể nó phủ đầy dịch nhầy, có thể ngăn cản gió bão ở khe nứt rất hiệu quả, mà ở giữa cái vòng mà thú Phệ Căn quây lấy chính là một hòn đảo nhỏ trôi lơ lửng, trên đảo phủ đầy cây xanh. Trong đó bên trái thì một vùng đỏ rực, bên phải thì màu xanh phủ kín. Trên đảo có một cây cột đá rất cao, vốn là trên cây cột đó có dây leo quấn trọn lấy, đó là giàn leo mà Tiểu Lục đã tự làm cho mình, và lúc này có một người đang đứng trên giàn, ngẩng đầu nói với thú Phệ Căn “Ngươi đưa ta quay lại, ta muốn nhìn xem sao.” Người nói là Sở Tài Nguyên, hắn để mình trần, hốc mắt hồng hồng. Rõ ràng vóc người rất khôi ngô, cao lớn, nhưng thực tế vẫn chỉ là một tên mít ướt. “Có phải Củ cải đại tiên với kiếm tiên Khương Chỉ Khanh đã mất rồi không?” “Kẻ dùng cánh hoa hẳn chỉ là phân thân.” Thú Phệ Căn có lòng tốt giải thích, “Chết rồi thì thôi, bản tôn còn sống là được.” Thú Phệ Căn chính là con đã nuốt Tô Lâm An lúc trước, cũng là con thú Phệ Căn đưa cho nàng chiếc váy đỏ. Nó không đồng ý làm linh thú của Tô Lâm An nhưng tặng nàng ba cánh hoa và hứa sẽ giúp nàng ba lần. Nó ở hư không sống đã mấy trăm ngàn năm. Ngay cả nghi chủ cũng không bắt được nó. Lúc thấy Tô Lâm An ngã xuống, nó thấy có một giọt máu tươi bay ra nên đoán đó là phân thân. Lúc này nó tốt bụng giải thích cho tên nhóc kia, nào ngờ hắn còn ầm ĩ không ngừng, nó rất muốn đớp ngay một phát để hai tai được yên tĩnh một hồi. Thú Phệ Căn há miệng, đang định nổi giận thì thấy có một vật thể lao tới từ xa. Nó thè lưỡi cuốn lấy miếng thịt, nuốt luôn vào bụng, lúc này mới đỡ tức hơn tí. Nếu không phải cái tên nhóc Trữ Tần kia cho nó ăn thứ ngon, nó đã nuốt cái tên Sở Tài Nguyên đáng ghét này vào bụng từ lâu rồi. Cái tên ồn ào này! Phiền chết đi được! “Vậy, còn kiếm tiên kia?” Sau khi Khương Chỉ Khanh biết Sở Tài Nguyên từng là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, mấy năm nay vẫn luôn nghiêm túc dạy hắn kiếm pháp, trong lòng hắn đã coi Khương Chỉ Khanh là sư phụ. Hoặc, có thể gọi là sư gia. “Chịu!” Nó nhận được lông chim thì lập tức phi độn rời đi, đâu kịp xen vào chuyện của người khác. Ở đó có tận hai vị nghi chủ, nếu nó không chạy thì khéo sẽ bị bắt làm thú cưỡi mất. “Vì Tô Lâm An và đống thịt kia nên ta không so đo với tên nhóc như ngươi, ngươi mà dám làm phiền ta thì ta sẽ không tha cho ngươi nữa đâu.” Sau khi quát cho một tràng, thú Phệ Căn lại cúi đầu xuống, yên lặng nhìn vết nứt. “Đợi khi gió bão bên ngoài giảm xuống, ta sẽ rời đi.” “Ta sẽ không trông các ngươi nữa đâu.” “Cứu các ngươi thoát khỏi đó đã là ta quá nhân từ rồi.” “Có hai Thiên Tiên che chở cho các ngươi, chỉ cần không bị người khác tìm thấy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.” Nó nhìn khe nứt lẩm bẩm nói, “Nha đầu chết tiệt, ta chẳng nợ ngươi cái gì cả.” Nó mạo hiểm tính mạng cứu người từ trong tay hai nghi chủ, giá đổi lại là ba cánh hoa. Sau này hai bên không ai nợ ai!
truyện ấn công đức