truyện sự dịu dàng dưới lớp quân trang
Dòng sông nay đã qua thời kỳ đuổi bắt tình yêu, trở nên dịu dàng, e ấp, như một cô gái Huế trong vòng tay người yêu "uốn cung thật hiền về cồn Hến" khiến dòng sông dịu lại, như một lời đáp rất nhẹ. , "một lời vâng không thành lời của tình yêu".
Người đàn ông gật đầu, sự sắc bén mất đi, thay vào đó chỉ còn lại sự dịu dàng. Vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang đùa, Sầm Uất Nhiên im lặng, hồi lâu sau cũng không lên tiếng. "Nếu như em không" "Thả hắn ra." Mi tâm người đàn ông nhíu chặt lại, "Em có biết mình đang làm gì không?"
️ Truyện Thể loại Harem - Thể loại truyện tình cảm, lãng mạn mà trong đó, nhiều nhân vật nữ thích một nam nhân vật chính - Trang 21
Truyện Khi Quân Vi Hoàng của tác giả Mễ Mâu Linh Vũ - Chương 29: Thích nàng cười, càng thích nàng lúc động tình nàng nếm được vị mặn chát. Sự dịu dàng của hắn làm cho nàng sợ hãi, Đào Hoa mặc hắn khuấy đảo trong miệng, đầu lưỡi cũng bị mút chặt, nàng không
Ngu Y giận đến nỗi muốn khóc: "Anh lừa em, anh lừa cưới em, trước đó em cũng không biết mặt mũi thực sự của anh!" Hoắc Huyền sờ sờ bụng dưới của Ngu Ý: "Thật ngại quá, bảo bối à, em có nhóc tì rồi, mang theo đứa nhóc con này chạy thì không tốt lắm đâu." … Mặc kệ anh có thân phận gì đi chăng nữa, tình yêu anh dành cho Ngu Ý đều là thật lòng.
materi ips kelas 4 sd kurikulum 2013 pdf. A! Bác sĩ Lâm chẳng phải người nghỉ phép 4 ngày sao? - Từ trong phòng khám đi ra, nữ y tá chợt thấy cô. _ A ha ha, có việc cần vào một chút ha ha cô làm việc tiếp đi - Khả Khả ngượng ngùng. Sau đó trong lòng cô liền đem 8 đời tổ tông của tên kia ra chửi bới. _ Bác sĩ Lâm! Lôi thiếu tướng có thể để tôi khám được rồi, cô không cần tới như vậy. - Vị bác sĩ lớn tuổi là người có kinh nghiệm nhất trong bệnh viện quân y này. Khả Khả lúc này gần như là muốn phát điên lên, lại rung chưa từng thấy. Cái rắm gì chứ, cô bị ép đến đây cô đâu muốn đến đây vậy mà cái tên quỷ yêu kia một hai lôi kéo cô vào đây, rồi lại để mặt trơ trơ như thể không liên quan. _ Ha ha, lương tâm nghề nghiệp đó a - Cô nói từng chữ, nghiến răng nghiến lợi mắt dao gâm nhìn vào con người kia. Mất hết một khoảng thời gian mới kiểm tra xong sức khoẻ của Lôi Chiến Phong. Lúc anh bước ra thì nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đang ngủ gật trên ghế chờ bệnh Đồ ngốc, ở đâu cũng có thể ngủ - Lôi Chiến Phong bước đến cuối người xuống nhìn vào gương mặt trắng nõn mềm mịn của cô. Sau gật gù mạnh một cái cô bị giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra một lớp sương trong mắt làm cô thấy lờ mờ. _ Tên chủ nhà đáng ghét - Khả Khả còn say ngủ, chỉ đơn giản thốt ra câu nói này. Lôi Chiến Phong chợt bất ngờ, anh bất động giữ nguyên tư thế nhìn tiếp. Một lúc sau, Khả Khả mới thật sự tỉnh ngủ lúc này ánh mắt của cô mới ngày càng trợn mắt lớn mặt cô đó là một khuông mặt phóng đại vô cùng đẹp trai, vô cùng mê người, vô cùng tuyệt sắc. Trong phút chốt, con say ngủ khiến cô trở nên dại ra đôi bàn tay không thể tự chủ được mà để lên đôi má của anh vuốt vuốt vài cái. Da của anh dù trắng thật nhưng mà theo năm tháng ở quân đội thì nó cũng đã có sự ảnh hưởng khiến cho lớp da mặt kia có chút khô ráp. _ Khụ khụ - Anh thấy cô nhìn mình đến mê luyến như thế, cũng rất thú vị nhưng mà đây là bệnh viện, là nơi công cộng anh lại đang mặt áo quân nhân. Tốt nhất phải giữ hình tượng thật tốt. Tiếng ho của anh như kéo cô về thật tế, Khả Khả chợt nhân ra mình đang vô lễ liền dấu tay đi ánh mắt ngượng ngùng, hơi đỏ. _ Cô biết mua quà chứ? - Một lúc lâu anh mới lên tiếng. _ Tùy tình huống! - Cô sao không biết được chứ nhưng mà không được gọi là đam mê như những người khác. Vừa nói xong anh không nhiều hành động trực tiếp nắm tay cô lôi đi ra khỏi bệnh viện. Bệnh viện lúc này là buổi sáng, người đến khám bệnh rất nhiều, anh nắm tay cô kéo cô đi qua từng dãy phòng khiến cho muôn ngàn ánh mắt phải nhìn hai hơn nữa giờ xe mới đi đến khu mua sắm lớn nhất. Một bên mặt đồ thường, một bên mặc đồ quân nhân một trước một sau nối đuôi nhau mà đi. Đi vòng vòng cả tiếng đồng hồ, cô bắt đầu mệt mỏi rồi, chân cô bắt đầu tê cứng đau gót khiến cho bước đi của cô chậm hơn anh rất này, cô có thể nhìn rõ dáng vóc của anh từ xa một chút, dưới bộ quân trang đó quả thật nó rất hợp với anh. Anh hướng đến đâu người nhìn anh đến đó, ánh hào quang của anh toả ra cứ như một vị thần linh nào đó. Những lúc thế này cô lại nghĩ nếu như chỉ gặp trên đường như thế này cô sẽ cảm thấy anh thật oai phong, lại thần tượng lắm luôn. Nhưng mà nhất nhất đừng có mà nói chuyện với anh, nếu không cái tính cách phúc hắc, vô duyên, vô sỉ của anh khiến cho người ta tức cho chết. _ Cô sao lại đi chậm vậy! - Đi một hồi anh mới quay lại chợt thấy cô cách anh một khoảng rất xa. _ Anh rốt cuộc muốn mua cái gì? - Đó đó, chính là cái cách nói chuyện thế này cho dù anh có đẹp trai đến bức người thì cũng một cước đã văng. _ Cho người phụ nữ khá quan trọng với tôi! - Anh nghe cô nói như vậy, bàn tay đặc lên cằm suy nghĩ rất nghiêm liếc anh một cái. Cái gì mà phụ nữ khá quan trọng của tôi chứ! Người yêu thì nói người yêu, người tình thì nói người tình bài đặc. đi thêm một hồi liền nhìn thấy cửa hàng túi xách, liền lôi anh bước vào. _ Nè cô ấy bao nhiêu? 18 hay 20? - Khả Khả cầm trên tay mỗi tay hai cái túi xác khác nhau, mỗi cái đều một phong cách khác. _ Lớn hơn nhiều! - Anh nhìn nhìn sau đó lạnh nhạt trả lời, mắt nhìn hướng khác." Lớn hơn nhiều "? Lớn hơn nhiều là bao nhiêu?. Cô cầm đại một cái túi xách lên, cái này dành cho người u50 đó a. Cô tính lắc đầu, nào ngờ phía sau phát lên giọng Cái đó không tệ! - Tiếng nói trầm ấm từ phía sau cô vọng lên. _ Tôi không ngờ, khẩu vị của anh mặn như Cô bỉu môi, liếc mắt, xem thường anh vô cùng. Thanh toán xong, cô nhìn đồng hồ, mới đó đã 3h chiều rồi haizzz thời gian đâu mà lẹ như vậy, chưa làm được cái gì cả mà thâý hết ngày rồi. _ Tôi đến giờ hẹn tôi đi trước! - Cô không dấu được cảm xúc khá khẩn trương. _Tôi cũng có việc, tôi đưa cô đến điểm hẹn,. - anh nhìn đến đồng hồ của mình, không sai anh cũng đến giờ hẹn. _ Không cần, tôi làm chút chuyện rồi mới đi, anh đi trước! - Đùa chắc, ai mà đi xem mắt lại để người con trai khác chở mình tới điểm hẹn cơ chứ. Anh nhìn tiếp đồng hồ, không thể trì quản nữa nên gật đầu với cô một cái rồi mỗi người một hướng. Hơn một tiếng đồng hồ sau, cô đã về nhà thay trang phục, trang điểm một chút đến nhà hàng vừa đúng giờ thật may. Hai người gọi cho nhau cách nhận biết nhau khi đến điểm hẹn. Khi vào đến nhà hàng cô liền tìm một cái áo sơ mi màu xanh da trời. Không sai, là chỗ gốc đó, người đang quay lưng với mình. _ Xin hỏi anh là Tô Thanh? - Cô quen với chào hỏi rồi, chẳng chút ngại ngùng nào bước thẳng đến người kia. _ Cô là Lâm Khả Khả? - Tô Thanh nhìn cô ánh mắt dịu dàng chảy ra nước. Tô Thanh! Người con trai này quả thật rất đẹp, ngũ quan của anh cũng rất tốt, giọng nói rất ấm áp, dù rằng gương mặt có chút phong lưu nhưng tổng thể điều được. Đây là một cảm giác tốt. Tốt vì sao? Vì anh đáp ứng hầu như mọi yêu cầu của cô nhất là không phải quân nhân. Cái gì cơ chứ! Mới nói tới chữ quân nhân trong đầu cô liền hiện lên hình bóng lúc chiều kia là thế nào. _ Mời Lâm tiểu thư ngồi! - Tô Thanh khách sáo vô cùng tim anh đang đập thình thịch. Cô gật đầu một cái liền ngồi hướng đối diện với anh. Hai người cùng nhau gọi vài món, sau đó cùng nhau trò chuyện một tướng của cô về Tô Thanh quả thật rất tốt, ở chung một chỗ với anh không hề chán ghét chút nào, anh tạo cho người ta cảm giác an toàn. _ Tôi có thể gọi tiểu thư là Khả Khả được không? - Thấy hai người nói chuyện đã thân quen, anh liền muốn tiến lên một chút. _ Cũng được, vậy tôi gọi anh là Anh Thanh. - Cô tâm trạng vui vẻ nhìn anh cười một chút. _ Khả Khả! Mẫu người của em là thế nào? - Nhìn thấy cô không còn đề phòng mình như trước anh tâm tình cũng thả lỏng Mẫu người lí tưởng của tôi là.....! - Cô đang cắt miếng thịt, nghe câu nói của anh có chút vui mà ngước lên ngờ câu nói chưa tới đâu, liền ánh mắt như phản xạ dời qua bên trái chợt nhìn thấy một ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình. _ Quân nhân! - Bất tri bất giác vô thốt lên hai chữ này. _ Khả Khả, em thích quân nhân sao? - Không phải chứ, rõ ràng mẹ của anh bảo cô không thích quân nhân kia mà. Con mẹ nó, sao hắn ta lại ở đây?. _ Khả Khả... Khả Khả? - Tô Thanh không nghe cô trả lời liền nhắc nhắc tên cô. Khả Khả lúc hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn chết trên người kia vội thu về, cô nhìn thấy Tô Thanh ho nhẹ một tiếng cố gắng điều chỉnh tâm tình. _ Em mệt sao? - Tô Thanh nhìn sắc mặt của cô có chút tái nhợt liền lấy tay mình đặc lên tay cô tỏ ý quan tâm. Rầm. Sau cái hành động tay đặc lên tay của hai người, thì tại bàn kia một cái đập bàn thật lớn khiến cho mọi người không khỏi nhìn lại. 4 người mặt áo quân nhân trên bàn đó 3 người mặt tái nhợt, chỉ duy nhất 1 người mặt có chút biến sắc, cặp mắt không hề dời khỏi người con gái kia.
Truyện Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang thuộc thể loại quân nhân , vừa hay vừa thấm đẫm tinh thần yêu nước. Hai nhân vật chính có một tình yêu rất đẹp, không gấp gáp mà nhẹ nhàng vì họ chiếm một vị trí quan trong trong trái tim của cả hai. Có những đoạn văn ngắn gọn mà thật xúc động, lấy đi không ít nước mắt của bạn đọc. Khi nam chính chuẩn bị vào một trận chiến đấu anh viết thư an ủi chi ''Hạ Sơ đứng lo lắng cho anh , anh sẽ bảo vệ mình thật tốt , sẽ bình an trở về , sẽ đón e trở về nhà ''thật là cảm động. Câu chuyện rất hấp dẫn không nên bỏ qua. Xin chào xin chào, giữ đúng lời hứa, tuần này mình làm việc hiệu quả = viết tận 2 cái review liền mặc dù đang chạy 1 assignment bên cạnh nè, thế nên hãy ủng hộ mình nhé =. Mình thì rất thích truyện quân nhân, truyện bác sĩ. Đơn giản với mình thì đấy chính là những anh hùng thời bình, mình hâm mộ thật sự những ai làm bộ đội với bác sĩ ấy. Thế nên truyện quân nhân là mình đam mê. Mà mình khá kì cục, hay để dành những truyện hay xong cứ đọc xong thì sợ hết truyện ý = Nên mãi mới review 1 truyện quân nhân đây. “Sự mềm mại dưới lớp quân trang” là câu chuyện về bác sĩ quân y Hạ Sơ và bộ đội đặc chủng Lương Mục Trạch. Tác giả viết truyện này chắc tay từ đầu tới cuối, khắc hoạ khá rõ hình tượng người lính, về cả những nỗi xa nhà, những khó khăn mà ít người để ý đến của hậu phương. Nhân vật được xây dựng nhất quán từ đầu tới cuối. Hạ Sơ là con nhà lính, tính tình thì thích hưởng thụ nhưng rất biết điều, gọi là gì nhỉ, kiểu dễ thích nghi trong từng môi trường ý. Mình rất thích Hạ Sơ tại cô ấy thông minh, khôn khéo nhưng vẫn trẻ con làm nũng người yêu khi có điều kiện = Hạ Sơ cũng không ngại khó ngại khổ mà sẵn sàng tham gia công tác ở khu vực lũ đầu nguồn cho dù nguy hiểm thiếu thốn chỉ để gặp Lương Mục Trạch. Lương Mục Trạch là bộ đội đặc chủng, là những người lính giỏi nhất của các binh đoàn khác nhau được tập hợp lại. Lính đặc chủng luôn là những người ra trận đầu tiên và trở về cuối cùng. Trước mỗi khi đi làm nhiệm vụ là phải viết di thư để lại cho người thân. Nói qua thế các bạn cũng hình dung ra được sự nguy hiểm vất vả của lính đặc chủng rồi nhỉ. 2 người gặp gỡ nhau là do 2 bà mẹ sắp xếp, thế nên gia cảnh nhà cửa đều môn đăng hộ đối. Mà cái cặp bác sĩ bộ đội đứng cạnh nhau thì không thể hợp hơn được rồi đúng không. Truyện này tác giả viết hay, mà edit cũng vô cùng mượt mà, đọc phê lắm. Mình nói thật là đọc truyện mà cứ có “cô bé ngốc” với “đồ ngốc” thì mình hơi rợn rợn = Nghe thế nào ý không thật gì cả = Nhưng truyện này tuyệt đối không có. Đối thoại nhân vật cũng rất nhẹ nhàng đáng yêu. Hơn nữa bạn mình đang là học viên Học viện Quân Y = nên cảm thấy rất nhiều điểm cộng cho truyện này. Viết về người lính nhưng không khô khan lắm, mà cũng không hời hợt. Ôi nói chung khen quá nhiều rồi, tóm gọn lại thì đây là 1 truyện rất hay, rất đáng đọc, không có máu chó gì cả, cái gì cũng hay hết nên là các bạn hãy đọc truyện đi = Đánh giá *** Để nói về truyện này, đầu tiên tôi muốn nói rằng tôi đọc nó là do trước đó đã từng đọc “Em là đôi cánh của anh”. Nhân vật chính trong truyện này là hai nhân vật “siêu phụ” trong “Em là đôi cánh của anh”, nhưng một chút thoáng qua ấy cũng khá ấn tượng với tôi. Lương Mục Trạch và Hạ Sơ vô tình được sắp đặt để gặp nhau, nảy sinh tình cảm rồi đến với nhau. Tình yêu của họ nhẹ nhàng nhưng đủ sâu sắc, thời gian không dài nhưng đủ để người trong cuộc biết ai là người họ muốn ở bên cạnh. Tình yêu của hai người lính được thể hiện rõ ràng và cũng chân thực. Một Lương Mục Trạch của lục quân và một Hạ Sơ làm việc trong bệnh viện quân đội, giữa họ có sự nhiệt huyết của những người trẻ với công việc của mình, cũng có sự nhiệt tình để thắp lên ngọn lửa tình yêu giữa họ, mặc cho những cách chia, thời gian cách trở và công việc bận rộn. Nếu để nói về nội dung của truyện này có gì ấn tượng không, thì thực sự đối với tôi, đây là truyện có nội dung nhẹ nhàng, cũng không có gì đặc biệt cả. Nhưng điều khiến tôi có thể đọc được hết truyện này là do cách viết của tác giả – cách viết xây dựng nhân vật hợp lý và nhất quán. Lương Mục Trạch – một người chẳng màng đến chuyện tình cảm, cũng không màng đến gia cảnh của mình, anh chỉ dốc hết sực cho công việc, cho những gì anh muốn. Tài năng, có nhiệt huyết và trách nhiệm với công việc. Chuyện tình cảm của anh chỉ bắt đầu rẽ sang Hạ Sơ khi anh cảm nhận được những ấm áp mà cô mang lại. Những cử chỉ nhỏ nhất, những cuộc đối thoại ngắn gọn nhưng lại cứ lẩn khuất mãi trong tâm trí anh. Tình yêu với anh chỉ nhẹ nhàng vậy thôi nhưng lại không thể nào đặt xuống được. Đó là người anh nhớ đến trước khi ngủ, được nghe giọng nói của cô gái ấy sẽ khiến anh vui sướng, tình yêu với anh chỉ đơn giản như vậy thôi. Hạ Sơ là một cô gái được bao bọc kỹ càng trong vòng tay cha mẹ, nhưng tách xa họ cô vẫn có thể tự chăm sóc mình, chỉ là những khi gặp mẹ cô sẽ khóc, sẽ làm nũng với những người cô yêu thương. Một cô gái được cưng chiều như vậy, đã từng tổn thương trong tình cảm với người bạn trai đầu tiên, lại bắt đầu có những rung cảm, những nhớ nhung với “chủ nhà” của cô. Cô có thể kể cho anh nghe chuyện tình ngày xưa của mình, có thể khóc khi bị anh nặng lời, có thể nhớ anh mà tự nguyện đi đến vùng lũ chỉ mong được nhìn anh. Những quan tâm nhỏ nhất của anh cũng có thể làm cô nghĩ vẩn vơ, những lời tỏ tình của anh không lãng mạn nhưng cô vẫn luôn khắc ghi. Những tâm tư của Hạ Sơ thể hiện rất rõ nét của cũng rất thực tâm trạng của một cô gái đang yêu và được yêu. Cũng có những ghen tuông, có những hờn giận nhưng tất cả đều được hóa giải một cách nhẹ nhàng. Những cách xa bởi những lần làm nhiệm vụ của Lương Mục Trạch cũng làm tăng thêm những nhớ nhung, những sâu đậm trong tình cảm của họ. Kết thúc viên mãn cho những thử thách họ đã cùng nhau vượt qua, truyện nhẹ nhàng như vậy thôi nhưng những ngọt ngào, ấm áp của nó vẫn còn khi tôi đọc xong truyện này. Truyện có một phần lớn viết về công việc của nhân vật chính, từ cuộc sống trong quân đội đến những lần làm nhiệm vụ, từ cuộc sống của một quân y cho đến những khúc mắc trong cuộc sống thường ngày noi làm việc. Mọi thứ hiện lên đủ chân thực để người đọc có thể hình dung ra được bối cảnh của truyện, cũng đủ cảm nhận và mường tượng được công việc ấy bận rộn và vất vả như thế nào. *** 7/10 Hạ Sơ từ chối sự bảo bộc của cha mẹ, quyết định đến quân khu G làm bác sĩ thực tập. Điều này khiến cha mẹ cô vô cùng tức giận, cha cô không cho cô nói mình là con gái của ông, mẹ cô thì lén lút cho cô một phúc lợi cuối cùng, còn lại cô phải tự lo liệu. Phúc lợi của mẹ cô chính là một căn nhà ở khu chung cư cao cấp, đây là nhà của bà Mộc, một người bạn của mẹ Hạ Sơ, mua cho con mình. Vì đứa con này rất ít về đấy ở, nên quyết định cho Hạ Sơ ở nhà, và đứa con ấy chính là Lương Mục Trạch. Lại nói Hạ Sơ ở căn nhà này rất thoải mái, cô ở phòng dành cho khách, chưa bao giờ đụng chạm đến phòng ngủ chính của chủ nhà, nhưng lại tham luyến phòng tắm rộng lớn có bồn ngâm trong phòng ngủ chính. Chính vì thế mới có một màn kinh diễm, Hạ Sơ chỉ khoác cái khăn tắm chạy đi tìm quần áo thì thấy một người đàn ông cao lớn thản nhiên ngồi trên ghế salon. Thay quần áo xong, hai người nói chuyện giới thiệu qua loa, trải qua một bữa cơm một ly trà, hôm sau anh đã rời đi trở về quân khu. Một tháng sau anh về nhà. Trước khi ra ngoài cô đã gặp anh trong thang máy, lúc trở về từ quán bar, tâm trạng cô rất tệ vì gặp lại bạn trai cũ. Thế là cô thuơng lượng muốn anh làm thùng rác để giải tỏa uất ức, anh đồng ý, im lặng đọc truyện manga đồng thời nghe cô nói. Sau đó, anh ở lại căn nhà này 20 ngày vì một khóa học bắt buộc của quân đội. Trong 20 ngày gần gũi này, hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau. Khi anh phải đi làm nhiệm vụ, cô bắt đầu nhớ anh, lo lắng cho anh. Cô còn tự nguyện làm đến khu vực xảy ra lũ lụt làm bác sĩ tình nguyện, chỉ để gặp anh, để đem thuốc cho anh khi vô tình nghe được bao tử anh không tốt. Chính những điều như vậy đã làm hai người đến gần nhau một cách nhẹ nhàng, đã tự mình đánh mất trái tim lúc nào không hay... Truyện này lúc đầu viết khá hay, nhẹ nhàng, nhưng mà đoạn sau khá đuối, thiếu logic với đoạn đầu. Cảm nhận riêng của mình chính là như vậy. Cho nên từ chương 48 mình bắt đầu đọc lướt. Nói về hai nhân vật chính. Lương Mục Trạch là một người đàn ông ít nói, lạnh lùng nhưng vô cùng xuất sắc, khi anh biết mình thích Hạ Sơ thì bắt đầu giở trò để có được cô, không để người khác cướp mất. Anh là người đổ chị trước, đỏi vì nụ cười xinh đẹp của Hạ Sơ. Còn nữ chính là một bác sĩ khoa tim tài năng, khi còn là bác sĩ thực tập, vì bất đắc dĩ mà phải mổ chính nhưng rất thành công cho một quân nhân, từ đó mà cô trở thành khách quý của quân khu G. Tình yêu của hai người đến rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng chứ không cuồng nhiệt hấp tấp. Nếu không vì vài đoạn thiếu logic thì truyện khá hay. Nếu để giết thời gian, các bạn có thể tìm truyện này. P/s đoạn giữa edit không mượt nên một số chỗ hơi khó hiểu, đoạn sau thì mình thấy giọng văn không được trau chuốt như lúc đầu nữa nên làm mình cũng nản theo = Mời các bạn đón đọc Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang của tác giả Chiết Chỉ Mã Nghĩ.
Tác giả Chiết Chỉ Mã NghĩThể loại Ngôn TìnhNguồn diendanlequydonTrạng thái FullSố chương 61Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang là một câu chuyện quân nhân đầy cảm xúc, khiến bạn đọc không thể rời mắt khỏi trang sách. Hai nhân vật chính yêu nhau một cách tinh tế và sâu sắc, không cần phải diễn đạt nhiều. Từng đoạn văn ngắn trong truyện đều... đưa người đọc đến những khoảnh khắc cảm động, rơi biệt, khi nam chính chuẩn bị vào trận chiến, anh viết thư an ủi cho Hạ Sơ với những lời hứa bảo vệ mình tốt nhất, trở về đón cô về nhà an toàn. Đó là những giai điệu của tình yêu, tràn đầy sự ấm áp và chân Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang chắc chắn sẽ khiến bạn say mê và không muốn bỏ qua.
SỐNG giống như việc ngồi ghép một bức tranh xếp hình nhiều màu sắc. Mà An An lại luôn cho rằng cuộc đời mình chính là bức tranh hài hòa nhất, hoàn mỹ nhất mà cô may mắn có đến khi hắn xuất hiện, chàng trai ngông cuồng lạnh lùng với tình yêu cháy bỏng, khiến mọi thứ thoát khỏi trật tự vốn có của nó, đánh tan tất cả quy tắc bất di bất dịch được cô đã đặt thế cứ thế rơi vào cơn lốc vũ bão cuồng nhiệt YÊU và ĐƯỢC YÊU của hắn, không cách nào chống cự, không cách nào từ không còn muốn làm một cô gái cam chịu, luẩn quẩn với mối tình sáu năm đang chết dần đó nữa. Cô muốn mình khác, mà không, cái khác vốn dĩ đó nằm sâu trong con người cô giờ mới được đánh ràng buộc của thứ tình cảm đang chết dần giữa cô với người yêu hiện tại liệu có phải là lý do đẩy cô đến với hắn?Tình yêu? Đối với Vũ Minh mà nói, đấy chỉ là một thứ tình cảm tầm rồi sao?Hắn nói hắn nhớ cô. Hắn bỗng thấy mình cô đơn chơ một ngày, một ngày rất gần, khi sự dịu dàng chết tiệt của cô gái ngốc nghếch kia chiếm trọn trái tim, hắn nhận ra rằng mình đã yêu cô từ lúc nào không hay.
Nói xong Lôi Chiến Phong nắm lấy bàn tay của Khả Khả đi lên phía trước, đoạn đường lên đến đỉnh núi còn khoảng 2km nữa là đến. Khả Khả cũng không màng đến cô gái ở sau lưng họ mà đi tiếp. _Mỹ Na, cậu ổn chứ? - Lý Kiều bạn thân của Mỹ Na thừa biết người đàn ông trước mặt vừa rồi là ai cho nên liền bước lên một bước tay để lên vai cô ta ý đầy buồn phiền. _ Mình không sao. - Mỹ Na tâm trạng rối như tơ vò, vốn là đi leo núi để xã nổi buồn nào ngờ gặp ngay cảnh này. _ Cái cô gái kia là bạn gái mới của Chiến Phong sao? Cô ta có gì hay chứ dáng vóc cũng tệ hại khuôn mặt cũng bình thường, Mỹ Na mình thấy mắt thẩm mỹ của Chiến Phong là có vấn đề. - Lý Kiều bên này đưa ánh mắt ganh ghét hướng về phía lưng cô cô gái đi trước miệng đầy chua Mỹ Na, cậu là đại mỹ nhân của thành phố T này làm sao lại có thể chịu thua với cô ta được chưa chắc gì gia thế cô ta bằng cậu, được rồi lần này trở về mục đích của cậu là dành lại Chiến Phong không thể vì một con nhỏ tầm thường như vậy mà chịu thua được - Lương Á phía sau cũng bước lên một bước ánh mắt kiêu ngạo hướng về phía sau lưng của Khả Khả mà tràn đầy khinh thường. Mỹ Na cũng hướng mắt lên phía trên bóng dáng của hai người đang nắm tay nhau đi xa dần khỏi bọn họ, cô ta đúng là quay trở về để dành lại anh dù rằng mấy năm sống ở nước ngoài cô ta dùng đàn ông để thay cho việc nhớ nhung anh nhưng cuối cùng thì chẳng ai có thể bằng Lôi Chiến Phong của cô ta cả. Sau gần ấy năm cô ta đã học được không ít cách kiềm chế bản thân, đọc không ít sách về quân nhân hiểu rõ lịch trình của họ như thế nào,cô ta chỉ biết lỗi lầm do ghen tuông mù quáng năm đó mà làm cho anh từ hôn với cô ta, nhưng đâu biết rằng cô ta trong lúc đi vũ trường với bạn bè mà bị anh bắt gặp đang vương mông cho người đàn ông khác tiện tay như vậy. Nhưng hôm nay lại chính mắt thấy cảnh anh dịu dàng với cô gái khác, lại còn miệng gọi cô gái đó là " Vợ " trước mặt cô, rõ ràng theo điều tra của cô là anh chưa lấy vợ nếu như vậy thì cô gái kia chẳng là cái thá gì. Cô sẽ dùng tình xưa quan hệ giữa hai nhà mà đánh văng cô gái kia, Lôi Chiến Phong chỉ có thể là của cô, từ khi sinh ra anh ấy đã là của hồi chìm vào suy nghĩ bóng của hai người trước mặt của đã mất Mỹ Na mới điều chỉnh tâm trạng tiếp tục cùng hai cô bạn đi lên phía Mỹ Na có cần mình điều tra cô ta không? - Lý Kiều đi sau lưng nãy giờ vẫn canh cánh trong lòng, cô ta với Mỹ Na là bạn thân với nhau từ cấp hai sự việc của Mỹ Na cô ta cũng là một trong những người biết rõ nhất gia thế của cô ta cũng là một thiên kim tiểu thư có tiếng trong thành phố. _ Được, nhờ vào cậu - Mỹ Na nghe thông tin này vốn cô ta có thể cho người điều tra nhưng có người muốn làm giùm thì cô ta không cần phải mệt sức nữa. Lý Kiều là bạn chơi từ cấp hai của Mỹ Na thì Lương Á là bạn lúc Mỹ Na đi du học qua một thời gian cô ta cũng biết không ít về chuyện tình này của Mỹ Na không những thấy bạn mình sai mà khuyên bảo lại còn cảm thấy Mỹ Na làm vậy là rất đúng, tình yêu phải chiếm hữu. Chó theo chó, mèo theo mèo, ba cô gái này được nuông chiều từ nhỏ cho nên các cô ngoài việc kiêu ngạo ra thì chỉ là cái bình bông còn là một bình bông vị mẽ, trong ba cô ai cũng có danh hiệu ăn chơi không ngơi nghỉ sau Kiều vì một lần chơi bời mà mang thai với một tên Ngưu Lang bị gia đình phát hiện bắt cô đi phá sau đó đem cô vào trường học nội trú trong đó suốt mấy năm, nhưng mà đâu thể vì vậy mà có thể dẹp bỏ tính ăn chơi kia không biết bao nhiêu lần cô ta trốn khỏi trường đến quán bar còn chưa kể đến rủ rê bạn bè kéo bè phái phá quán người khác. Lương Á lại là một người thích bắt nạt người khác, sở dĩ cô bị ép buộc đi du học vì đã gây ra án mạng cho một cô bạn cùng lớp ngày ngày cô ta cùng đám đàn em của mình không ngừng công kích khủng bố đối phương, làm nhục người ta trước cả trường, xé quần xé áo cô bạn đó trước mặt một lũ con trai nhà trường biết việc nhưng im lặng vì cha của cô ta đã đem tiền nhét đầy họng bọn họ và chuyện đi đến kết cục cô ta cho 4 tên đàn ông cưỡng hiếp cô bạn đó quay clip sau khi sự việc xảy ra, cô gái đó một bước đi lên sân thượng của trường mà nhảy xuống chết ngay tại trước mặt cô ta. Sự việc xảy ra xong để tránh vấn đề cha của Lương Á quyết trong đêm hôm đó đem cô ta sang nước ngoài du học, còn ông ta ở lại dùng tiền để dẹp yên mọi việc. Phải nói rằng bạn bè phải giống nhau thì chơi mới được thì ba cô gái trước mặt này đều là cùng một thể loại mới đến được với nhau. Khả Khả đi phía trước trong mình cũng cảm thấy sau lưng thật nặng nề chắc chắn là các cô gái kia đang lén lúc phóng dao gác búa sau lưng cô rồi. Nhưng Khả Khả lại chẳng màng, những cô gái thế này đối với cô cũng không bằng đám cỏ ven đường, đơn giản đối với Khả Khả các cô ta không xứng để so sánh với bất kì thứ gì. Sau một lúc cuối cùng hai người cũng đến trạm cuối cùng, mọi người đều có vẻ mệt mỏi nhưng hai con trường trước mắt bọn họ một nam cực phẩm, một nữ thần tiên một giọt mồ hôi cũng không thấy mà ngược lại tinh thần của đôi nam nữ này lại cực kì thoải mái. Trên đỉnh núi người ta xây những cái lều mát nhỏ có thể đủ cho 10 người cùng ngồi vào. Đúng lúc cái lều mát kia nằm ngay cảnh rất đẹp, Khả Khả vui vẻ nắm tay Thiếu Tướng đến đó nghỉ ngơi. Hai người ở với nhau vô cùng hòa hợp, người nhìn liền ngưỡng mộ. Chiến Phong một bên lấy hộp cơm mình làm ra bày trước mắt, hai người cùng ăn cùng trò chuyện ngắm cảnh thật sự đối với hai người lúc này đây là bữa cơm trưa ngon miệng nhất. Cho đến khi bọn họ ăn xong thì ba người con gái kia mới lên tới, các cô lúc ở dưới núi thì đẹp lộng lẫy vậy mà lên đến nơi thì mặt mày trắng bệch môi tái mét mồ hôi đầm đìa thở cũng không ra chút hơi nào. Khả Khả đâu rãnh mà để ý đến bọn họ, cô là muốn cho họ thấy mình và Thiếu Tướng ngọt ngào đến cở nào, ha được rồi ghen ghét đi, ha ha ghen ghét đi. Một màng ngọt ngào, anh em đút nhau uống nước lấy khăn lau cho nhau sến cực độ thế này đều lọt hết vào mắt ba người kia khiến cho họ đầu đội nguyên một cục hỏa lớn. Chiến Phong nhìn hành động của cô khác lạ, lau miệng cho anh đưa nước đến tận miệng cho anh thừa biết là cô đang cố tình nhưng mà anh lại rất là thích điều này, Khả Khả của anh làm gì mà dịu dàng như thế bây giờ được cô làm cho anh liền mặt dày mà phối hợp hưởng phúc lợi không sót một chút nào. Mỹ Na bên này là bị chọc cho tính chiếm hữu tăng lên cô lúc này liền muốn bước đến đập cho cô gái kia một trận, dám trước mặt cô mà yêu thương ngọt ngào với Lôi Chiến Phong của cô ta như vậy. Nhưng cô ta vừa bước lên một bước thì Lý Kiều nắm cô ta lại lắc đầu ý bảo cô ta ráng nhịn. Mỹ Na cố gắng nuốt cơn giận này mà nhìn tiếp cảnh ân ái kia. Trong đầu cô ta đang vạch ra kế hoạch để khiến cho Khả Khả phải biến mất khỏi thế giới này, có như vậy Chiến Phong lại sẽ quay về bên cô ta
truyện sự dịu dàng dưới lớp quân trang