truyện ngắn về miền tây
mÓn lẠ miỀn nam dƠi huyẾt (28/06/2022) nhỮng vẦn thƠ ĐỎ tÂy du kÝ Ảnh hƯỞng ĐẾn vĂn hỌc viỆt nam nhƯ thẾ nÀo? chƯƠng 1 (03/09/2020) stÉphanie ngỌn lỬa tÌnh chƯƠng 10 a (10/09/2020) truyỆn vỪa vÀ ngẮn. tiỂu thuyẾt. thƠ
Hình ảnh hai người đàn bà sống với nhau, mỏi mòn chờ đợi người không bao giờ trở về, dường như chúng ta đã biết, đã gặp ở đâu đó. Số phận ấy, sự đợi chờ, mất mát ấy… có nhiều lắm trên đất nước ta qua hai cuộc chiến tranh. Mật và Ân cũng giống như bao người phụ nữ Việt Nam thời chiến
20 Tháng Năm 2016 8:28 SA (Xem: 5174) Người con trai trạc tuổi hai mươi lau nước mắt và nói với Sư cô "Cho con gởi má ở đây. Con về thành phố làm ăn kiếm được chỗ ở tử tế sẽ đón má về". Rồi quay qua dì Năm, người con trai chỉ tay tới tượng Phật Di Lặc giữa sân
Trang chủ / Ebook / Truyện ngắn - Tản văn / Biển Cỏ Miền Tây Và Hình Bóng Cũ. Biển Cỏ Miền Tây Và Hình Bóng Cũ PRC/EPUB/PDF Ebook Biển Cỏ Miền Tây Và Hình Bóng Cũ đã không còn được cung cấp vì các lí do bản quyền. Nhưng bạn vẫn có thể mua Biển Cỏ Miền Tây Và Hình Bóng
Những truyện ngắn hay nhất. Home; Truyện ngắn; Cách nay khoảng ba tuần, vợ chồng ông Ngân được tài trợ một chuyến du lịch về miền Tây. Khi tới Cần Thơ, đoàn khách dừng chân, ông Ngân xuống xe và cái ví rơi lúc nào không hay.
materi ips kelas 4 sd kurikulum 2013 pdf. Giải tríSáchĐiểm sách Thứ tư, 26/4/2023, 1800 GMT+7 "Miền Tây du hí" kể lại 10 ngày khám phá miền Tây của một nhóm 13 học sinh, truyền thông điệp về việc tự lập, trau dồi kỹ năng sống. Sách gồm 13 truyện ngắn, do các tác giả từ 14 đến 16 tuổi viết, ghi lại chuyến đi từ Cần Thơ đến Đồng Tháp và đất mũi Cà Mau. Các bạn trẻ đã tường thuật chi tiết những câu chuyện đời thường, ký ức đáng nhớ khi đặt chân lên mỗi vùng đất, gặp gỡ những con người thời gian ngắn, nhóm học sinh học cách nấu nướng, chăm sóc bản thân, sống chung trong tập thể, làm quen những người bạn mới, xử lý nhiều tình huống phát sinh và đôi khi là giải quyết các mâu thuẫn. Qua từng trang viết, người đọc cảm nhận mỗi bạn nhỏ đều có nét tính cách riêng, nhưng giống nhau ở sự hồn nhiên, trong sáng và tinh thần ham học hỏi. Sách "Miền Tây du hí" dày 175 trang, giá bìa đồng. Ảnh Thái Hà Books Trong truyện Thú sinh vật tập gym, Phan Đức Huy kể chuyện sốc khi lần đầu đối mặt với muỗi ở Cà Mau, bị chúng xuyên qua quần áo, trằn trọc suốt đêm và gãi đến bật máu. Lê Uyên Linh viết về trải nghiệm được ngắm nhìn nhiều loài đẹp đẽ, kiêu sa, từ chim cổ rắn, cò lửa lùn, cốc đen, cốc đế ở Tràm Chim Đồng Tháp. Tác giả cũng thuật lại kỷ niệm nằm ngủ ở mạn thuyền, bị nước tạt ướt hết quần áo. Đan xen những câu chuyện hài hước là một số tranh biếm họa do các bạn học sinh tự vẽ. Chuyến du lịch của các bạn học sinh còn có những khoảng lặng, khi cả đoàn dừng chân tại Hội Người khuyết tật Cần Thơ, chứng kiến cuộc sống và nghị lực của nhiều con người ở độc giả trẻ em, sách cung cấp kiến thức về một số địa danh miền Tây, khơi gợi sự tò mò, hứng thú tìm hiểu của các em. Với người lớn, tác phẩm giúp các bậc phụ huynh nắm bắt tâm sinh lý, mong muốn của con em ở độ tuổi thiếu niên. Miền Tây du hí được chính nhóm tác giả trẻ viết và dịch song ngữ. Việt Khôi vẽ tranh minh họa, Anh Quân biên truyện nằm trong dự án Trẻ em dịch sách cho trẻ em, do Thái Hà Books và công ty Active Skills triển khai, với mục đích làm phong phú kho tư liệu sách song ngữ cho thiếu nhi, giúp các em phát triển vốn ngoại ngữ. Sau hơn bốn năm hoạt động, dự án xuất bản các đầu sách Mr King và các bạn ba cuốn, Evie và biệt tài bí mật, El Deafo - Đôi tai kỳ diệu, Ehon - Miền hoang dã sáu cuốn, Chập chững lớn lên bộ bốn cuốn.Hà Thu
12 cuốn sách hay về miền Tây Nam Bộ mang đến cho bạn thông tin chi tiết và toàn diện về miền Tây Nam Bộ, lịch sử địa chất, khía cạnh con người, văn hóa, tài nguyên thiên nhiên,..Đong Tấm LòngTập tản văn mới của Nguyễn Ngọc Tư thể hiện niềm vui, nỗi xót xa cũng như nỗi âu lo không chỉ về thân phận người nông dân miền Tây mà còn về bản sắc, lịch sử, cội nguồn văn hóa của một vùng viết về con người và nghề làm vườn, Nguyễn Ngọc Tư luôn là người vững vàng. Cô khai thác triệt để tâm hồn nhạy cảm, hay có cơ hội hòa mình vào miền quê để kể chuyện. Khung cảnh trên trang viết của Nguyễn Ngọc Tư tưởng chừng thanh bình yên ả nhưng lại cuồng nhiệt và đầy biến người già, có trẻ nhỏ, có thanh niên, có thị trấn nhỏ rợp bóng hoa râm bụt, có những con thuyền xuôi ngược mùa gió, có mùa nước nổi hay những câu chuyện ma quái trong hình ảnh thôn quê. Nhưng Nguyễn Ngọc Tư không chỉ nói về con người miền Tây sống gần với ruộng vườn, sông nước, với thiên nhiên bằng tâm hồn cởi mở, phóng khoáng, nghĩa khí, hào hiệp. Chị gần gũi với họ đủ để lẩy ra được cả những cái nhìn phản biện về tính cách nông đặc tính của thói quen “sống hôm nay chẳng cần biết đến ngày mai”, tính “chịu chơi, xả láng” của người nông dân miệt vườn được chị phác lại với giọng văn tưởng như nhẹ nhàng nhưng ẩn trong đấy là một sự rưng rưng thương cảm. “… Người đàn bà kéo cá dưới ao lên đãi khách cho chồng, rồi bưng tô cơm nguội ăn với muối tiêu” bài “người nơi biên giới”. Hay câu chuyện người ta bày đặt đổi vợ đổi chồng cho nhau trong “Miền Tây không có gì lạ”, bởi theo chị ở miền Tây, không có chuyện gì là không thể xảy Nam Bộ là một vùng đất có lịch sử hình thành và phát triển đặc biệt, con người đặc biệt, vai trò và sự đóng góp cho sự phát triển của đất nước cũng rất đặc từ thập niên 1990, Tây Nam Bộ dường như đã chững lại, nếu không muốn nói là đi xuống trong một số mặt. Muốn tiếp tục phát triển, Tây Nam Bộ cần có một cú hích. Từ đầu thập niên 2000, Tây Nam Bộ đi tìm cú hích đó trong kinh tế và khoa học – kỹ thuật. Đương nhiên là kinh tế và khoa học – kỹ thuật là quan trọng. Nhưng hình như chưa đủ. Loay hoay với những biện pháp thuần túy kinh tế và khoa học – kỹ thuật, đồng bằng sông Cửu Long luôn gặp trước mặt mình những khó khăn buộc phải đi tìm những biện pháp kinh tế và khoa học – kỹ thuật mới để rồi lại tiếp tục gặp khó khăn mới rất tốn kém sức lực và tiền bạc. Nó gây cảm giác dường như sự phát triển của Tây Nam Bộ đã đụng trần. Các nhà kinh tế học gọi loại trần này là “trần thủy tinh” glass ceiling, l “bẫy thu nhập trung bình” middle-income trap..Mật Nắng Biên Thùy“Tản văn của Nghiêm Quốc Thanh như những cây thốt nốt của quê hương anh, vùng Bảy Núi tỉnh An Giang. Thốt nốt mọc ở đất biên thùy nắng lửa tưởng sẽ khô cằn, không ngờ chúng vẫn lớn mạnh và vươn cao. Một loài cây hữu dụng từ lá đến rễ. Bông và trái thốt nốt đã dâng tặng cho đời hai món quà gần như trái ngược nhau Đường thốt nốt và rượu thốt nốt. Tản văn của Nghiêm Quốc Thanh cũng dâng tặng cho bạn đọc hai thứ tưởng như là trái ngược nhau Vị dịu ngọt của một vùng đất và men rượu đằm say của tình người.” Nhà văn Đoàn Thạch Biền“Nghiêm Quốc Thanh hút mật nắng quê mình để làm nên những dòng văn nồng hương rừng núi, cỏ cây, xen trong sỏi đá khô cằn và hẳn là thơm mùi nắng gió. Văn được chắt từ đất nên cũng chân tình như chính đất lửa Thất Sơn. Một An Giang rất An Giang nhưng lại lạ lẫm mà ngay cả người từng tìm hiểu về vùng đất này cũng phải ngỡ ngàng như xứ nào xa lắm. Bởi thấm trong nắng gió biên thùy là mấy mươi năm Nghiêm Quốc Thanh sống, rất sống, sống nhiều hơn nữa. Bức tranh biên cương đầy khói lửa chợt bừng lên sức sống hồn nhiên như bất chấp những năm tháng đã rất nhọc nhằn.” Nhà văn Võ Diệu ThanhNghiêm Quốc Thanh sinh năm 1983, hiện là giáo viên môn Ngữ văn tại An Rừng Phương NamCâu chuyện mượn hình ảnh một cậu bé bị lưu lạc trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp ở Nam bộ để giới thiệu Đất rừng Phương Nam. Nơi đó, một vùng đất vô cùng giàu có, hào phóng và hùng vĩ với những con người trung hậu, trí dũng, một lòng một dạ theo kháng rừng phương Nam của Đoàn Giỏi như một xã hội của miền sông nước Tây Nam bộ thu nhỏ. Bởi ở nơi đó, người đọc đã tìm thấy hình ảnh người dân của vùng đất phương Nam từ sông Tiền, sông Hậu trải dài đến Kiên Giang – Rạch Giá, rồi xuống tận rừng U Minh, sau đó dừng lại ở Năm Căn Cà Mau. Bối cảnh trong Đất rừng phương Nam là cả một đất trời thiên nhiên ưu đãi, cánh đồng bát ngát mênh mông, sóng nước rì rầm, rừng rậm bạt ngàn trù phú, thú rừng hoang dã muôn loài…Hương Rừng Cà MauTổng tập Hương Rừng Cà Mau in lại từ 3 tập sách đã xuất bản, giới thiệu 64 truyện ngắn với hơn 900 trang sách, kể những câu chuyện về làng quê, về nông thôn, nhất là vùng quê Tây Nam nay, trải qua bao nhiên năm tháng, các câu truyện trong Hương Rừng Cà Mau vẫn là những câu chuyện hấp dẫn đối với bạn đọc, đặc biệt là đối với bạn đọc không có điều kiện gần gũi quê hương, phải tha phương cầu thực hay đi làm ăn nơi xứ người lạ ĐấtCâu chuyện Hòn Đất là một câu chuyện về một trận đánh trong hàng ngàn trận đánh xảy ra trên chiến trường miền Nam trong giai đoạn sau đồng khởi, Mỹ tiến hành chiến tranh đặc chống cự diễn ra trong hang Hòn Đất và ngoài xóm, trong thế chênh lệch bên ta có mười mấy người bị vây trong hang với vũ khí thô sơ, cũ kỹ, còn phía Mỹ – ngụy gồm tới gần hai ngàn quân với vũ khí tối tân..Cánh Đồng Bất TậnCánh Đồng Bất Tận là câu chuyện về những mảnh đời bên dòng Mê Kông, đánh dấu sự thấu hiểu và cảm thông sâu sắc của Nguyễn Ngọc Tư với người nông dân. Đây là tác phẩm gây xôn xao trong đời sống văn học, bởi ở đó người ta tìm thấy sự dữ dội, khốc liệt của đời sống thôn dã qua cái nhìn của một cô gái. Bi kịch về nỗi mất mát, sự cô đơn được đẩy lên đến tận cùng, khiến người đọc có lúc cảm thấy nhói tim…“Những cánh đồng trở thành đô thị; những cánh đồng ngoa ngoắt thay đổi vị của nước, từ ngọt sang mặn chát; những cánh đồng vắng bóng người, và lúa rày mọc hoang nhớ đau nhớ đớn bàn chân xưa nghẽn trong bùn quách giờ đang vất vơ kiếm sống ở thị thành. Những cánh đồng đó, đã hất hủi cây lúa và gián tiếp từ chối đàn vịt. Đất dưới chân chúng tôi bị thu hẹp dần. Nhưng ngay từ đầu, chúng tôi đã tự làm quẩn chân mình, vì không thể quay lại những cánh đồng cũ với người quen cũ .Tôi gặp nhiều đứa trẻ tên Hận, tên Thù mang khuôn mặt rắp tâm của cha tôi, với đôi mắt sâu và chiếc mũi thẳng. Những đứa trẻ nhàu úa, cộc cằn, cắm cẳn, chỉ tiếng chửi thề là tươi rói, nhảy ra xoi xói ở đầu môi…”Miền Tây Lạ Lắm À NghenMiền Tây Nam Bộ là vùng đất đặc biệt của đất nước chúng ta. Dù sinh ra ngay tại nơi đây hay lần đầu mới tới, thì cảm giác thân thương luôn là dấu ấn đầu tiên khi nhắc đến từ “miền Tây”. Chính vì thân thương, nên ta mau chóng muốn hiểu rõ lời ăn tiếng nói, nắm bắt ý nghĩa, sắc thái biểu đạt trong ngôn ngữ của người dân nơi rất nhiều từ hay, từ lạ của người miền Tây đang dần trở nên phổ biến, được sử dụng ở khắp mọi miền đất nước. Tìm hiểu văn hóa thông qua ngôn ngữ là con đường vô cùng hấp dẫn. Hãy cùng nhau bóc tách từng lớp vỏ chữ nghĩa của những từ thân thuộc nhứt, để từ đó, hiểu thêm nét đẹp văn hóa, tính cách của con người trong Miền Tây lạ lắm à Cà Đao, Hóc Bà Tó có thiệt hay không?Vì đâu người ta lại kêu Bẹo hình bẹo dạng?Xài bá cháy, nổ banh sao cho sành điệu?Và còn rất nhiều từ hay từ lạ để bạn bật cười, tò mò và hứng thú tìm biết thêm Ngưỡng Thiên Hậu Vùng Tây Nam BộTín ngưỡng thờ Bà Thiên Hậu Bà Ma Tổ, Bà Mã Châu gốc Hoa Nam đã theo bước di dân người Hoa đến Nam Bộ Việt Nam từ các thế kỷ 17- 19, đã trở thành một dạng tín ngưỡng thờ Mẫu khá phổ biến tại đồng bằng Nam Bộ. Tục thờ này cùng với các hoạt động văn hóa – nghệ thuật và các khía cạnh văn hóa vật thể gắn liền với nó đã sớm trở thành một “kho tàng” văn hóa dân gian, ở đó người ta gìn giữ linh hồn của truyền thống, đồng thời cũng là một kênh giáo dục đạo đức, lối sống hiệu quả và sâu sắc của người Hoa nói riêng, của các tộc người Nam Bộ nói mối tương quan với văn hóa dân gian các tộc người Việt, Khmer và Chăm trong vùng, tín ngưỡng Thiên Hậu đã góp phần quan trọng tạo nét đặc trưng mang bản sắc người Hoa – một bộ phận của đại gia đình các dân tộc Việt Nam, ngày càng có giá trị lớn lao trong quá trình dung hợp đa văn hóa để tạo nên diện mạo văn hóa Nam Bộ Việt Nam trong suốt 300 năm Lĩnh Băng Vịt ĐồngNuôi vịt đẻ chạy đồng là nghề khá đặc trưng ở miền Tây Nam bộ. Vịt được chăn trên những cánh đồng, ăn ốc bươu vàng, trứng ốc và lúa sót lại sau mùa gặt… Khi hết thức ăn, chủ bầy di chuyển đàn vịt sang cánh đồng khác. Công việc vất vả, thu nhập bấp bênh, lại thường xuyên xa nhà, chủ vịt thường nuôi thêm ngỗng và chó để phụ chăm sóc bầy bối cảnh những cánh đồng sông nước mênh mông, Thủ lĩnh băng vịt đồng có chú ngỗng tên Cua, chàng chó tên Lu, cùng bầy vịt hơn hai ngàn con. Tất cả san sẻ với nhau trên những chặng đường, cùng tận hưởng niềm vui, cùng chứng kiến nỗi buồn chia lĩnh băng vịt đồng mang đến cho chúng ta câu chuyện sống động, với những đặc tính lí thú của loài ngỗng, loài vịt. Những trang viết cũng khắc họa rõ nét cuộc sống mưu sinh phóng khoáng của con người và khung cảnh đặc sắc miền Trình Đầu Tiên“Hành trình đầu tiên” đã vượt qua hàng trăm câu chuyện được gửi về từ khắp châu Á để đạt giải thưởng cao nhất cuộc thi Scholastic Picture Book Award 2015 tại nên câu chuyện đậm chất miền Tây Nam bộ, Phùng Nguyên Quang và Huỳnh Kim Liên hi vọng quyển sách không chỉ là lời chào thân ái từ Việt Nam đến bạn bè thế giới, mà còn là món quà cho trẻ em trong nước, với những hình ảnh minh họa đặc sắc về vùng đồng bằng sông Cửu Long tươi đẹp và đáng tự Ấm Nhà Vui – Thương Món Ăn Nam BộCuốn sách là tập hợp những bài viết tản mạn về nhiều món ăn đặc trưng của người dân Nam Bộ, đặc biệt là miền những món ăn như ba khía, canh chua, chè kiểm, bánh ướt ngọt, khoai mì nước dừa cùng với giọng văn nhẹ nhàng, tình cảm, tác giả cho người đọc thấy được những nét văn hóa ẩm thực đặc trưng của người dân miền Nam Bộ. Từ đó thấy được rõ nét hơn đời sống, con người nơi đây. Đồng thời, người viết cũng muốn chuyển tải một thông điệp rằng đàn ông vào bếp là một việc đầy thú vị “Tôi vô bếp một phần vì đam mê, một phần vì muốn những món ăn như là món quà thơm ấm áp và cái lạnh lẽo lúc nào cũng từ căn bếp mà ra. Nên từ căn bếp, tôi luôn tâm niệm phải giữ bằng được niềm vui của nhà mình ”.
11 quyển sách hay về miền Tây Nam Bộ cho độc giả cảm nhận rõ nét cách sống, con người phóng khoáng nơi sông nước chứa chan tình cảm chuyện mượn hình ảnh một cậu bé bị lưu lạc trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp ở Nam bộ để giới thiệu Đất rừng Phương Nam. Nơi đó, một vùng đất vô cùng giàu có, hào phóng và hùng vĩ với những con người trung hậu, trí dũng, một lòng một dạ theo kháng rừng phương Nam của Đoàn Giỏi như một xã hội của miền sông nước Tây Nam bộ thu nhỏ. Bởi ở nơi đó, người đọc đã tìm thấy hình ảnh người dân của vùng đất phương Nam từ sông Tiền, sông Hậu trải dài đến Kiên Giang – Rạch Giá, rồi xuống tận rừng U Minh, sau đó dừng lại ở Năm Căn Cà Mau. Bối cảnh trong Đất rừng phương Nam là cả một đất trời thiên nhiên ưu đãi, cánh đồng bát ngát mênh mông, sóng nước rì rầm, rừng rậm bạt ngàn trù phú, thú rừng hoang dã muôn loài…Hương Sắc Miền TâyVùng đất miền Tây Nam bộ mới chỉ cách nay trên dưới ba trăm năm hình thành. Một khoảng thời gian không dài so với lịch sử, nhưng cũng đủ để nó ghi lại những dấu ấn văn hóa của cư dân sinh sống nơi này. Có điều, theo quy luật phát triển đời sống, sinh hoạt của con người đã từng tháng, từng năm thay đổi. Những nét đẹp trong văn hóa gắn liền với nền kinh tế tự túc tự cấp đã và đang dần lùi vào dĩ vãng. Những biểu hiện đa dạng từ hình thức cư trú đến những hoạt động thường nhật trên cánh đồng thửa ruộng, những buổi chèo ghe, bơi xuồng kiếm cá tôm trên sông, những buổi trăng thanh gió mát trai gái trong xóm vần công giã gạo, đươn sàng,… đến những câu hò, điệu lý, hay những nét văn hóa lễ tục gắn liền với đời người từ đầy tháng thôi nôi đến cưới hỏi, chôn cất,… của các dân tộc anh em Việt – Khmer – Hoa sinh sống cộng cư, tất cả những điều đó được chúng tôi sưu tầm biên khảo qua những bài viết và tập hợp trong công trình Hương sắc miền Tây. Đây là những bài nghiên cứu mà một phần trong số đó đã được công bố rải rác trên tạp chí Kiến thức Ngày nay và báo Giáo dục & Thời đại. Nay xin được trân trọng giới thiệu tập hợp các bài viết gồm 3 phần đời sống của người miền tây, phong tục, tín ngưỡng dân gian, đời sống của người miền tây trong văn học dân Hóa Người Việt Vùng Tây Nam BộTây Nam Bộ là một vùng đất có lịch sử hình thành và phát triển đặc biệt, con người đặc biệt, vai trò và sự đóng góp cho sự phát triển của đất nước cũng rất đặc từ thập nin 1990, Tây Nam Bộ dường như đã chững lại, nếu không muốn nói là đi xuống trong một số mặt. Muốn tiếp tục phát triển, Tây Nam Bộ cần có một cú hích. Từ đầu thập niên 2000, Tây Nam Bộ đi tìm cú hích đó trong kinh tế và khoa học – kỹ thuật. Đương nhiên là kinh tế và khoa học – kỹ thuật là quan trọng. Nhưng hình như chưa đủ. Loay hoay với những biện pháp thuần túy kinh tế và khoa học – kỹ thuật, đồng bằng sông Cửu Long luôn gặp trước mặt mình những khó khăn buộc phải đi tìm những biện pháp kinh tế và khoa học – kỹ thuật mới để rồi lại tiếp tục gặp khó khăn mới rất tốn kém sức lực và tiền bạc. Nó gây cảm giác dường như sự phát triển của Tây Nam Bộ đã đụng trần. Các nhà kinh tế học gọi loại trần này là “trần thủy tinh” glass ceiling, l “bẫy thu nhập trung bình” middle-income trap.Nhưng “bẫy thu nhập trung bình” thì có thể giải quyết bằng “kinh tế tri thức” tức là khoa học, còn tấm trần này sở dĩ là “thủy tinh” không nhìn thấy được , có lẽ là vì nó chủ yếu được làm bằng một chất liệu tinh thần là văn hóa. Trong khi ta luôn xác định rằng “văn hóa vừa là nền tảng tinh thần của xã hội, vừa là mục tiêu và động lực thúc đẩy sự phát triển kinh tế – xã hội” Hội nghị lần thứ 5 BCH Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa VIII, tháng 7-1998, “phát triển văn hóa là mục tiêu và động lực của phát triển kinh tế – xã hội” Hội nghị lần thứ 10 BCH Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa IX, tháng 7-2004, thì dường như chính chúng ta lại cũng thường quên văn hóa đầu tiên mỗi khi bàn đến sự phát triển cụ thể của một vùng miền. Đã bao năm nay, những nét tương đồng và khác biệt của Tây Nam Bộ với Đông Nam Bộ về địa lý, lịch sử, kinh tế, , đã hiện lên khá rõ, song về văn hóa thì những đặc điểm văn hóa của Tây Nam Bộ, đặc điểm tính cách con người, tính cách văn hóa Tây Nam Bộ đáng tiếc là vẫn bị hòa lẫn trong trong một bức tranh mờ nhòa có tên chung chung là “Nam Bộ”..Biển Cỏ Miền Tây Và Hình Bóng CũTừ thập niên 1950, Sơn Nam được giới văn học cả nước biết đến như một tài năng của văn chương Nam bộ. Ông không những là một nhà văn, mà còn được đánh giá cao như một nhà Nam bộ học, một nhà văn hoá. Thế giới văn chương muôn màu muôn vẻ, nhưng trong lòng bạn đọc vẫn giữ lại chân dung thuần hậu của Sơn Nam – một nhà văn Nam Bộ với tính cách đặc biệt Nam Bộ. Ông không giống ai, đi theo con đường mà mình đã chọn quay về cội nguồn văn hoá dân tộc, với văn hoá Nam Bộ bằng lối văn mộc mạc, bằng chữ nghĩa giản dị gần Biển cỏ miền tây và hình bóng cũ càng thấm thía dư vị chân chất, mộc mạc nhưng rất đỗi thân thương của đất và người Nam Bộ. Tưởng tượng là dân Nam Bộ thì vỗ đùi đánh đét mà khen. Dân Bắc Bộ, Trung Bộ thì tò mò, thèm thuồng được một lần Hành phương Nam, mà nhâm nhi, mà tận hưởng cái bao la hồn hậu của đất và người Nam Bộ. Đây cũng là một trong những tập sách của nhà văn Sơn Nam được in rất trang Bằng Sông Cửu Long – Nét Sinh Hoạt Xưa & Văn Minh Miệt VườnĐây là tập sách của nhà Nam Bộ học Sơn Nam về những sinh hoạt truyền thống của nhân dân Đồng bằng song Cửu Long, thông qua những lễ hội và hò vè đối đáp cũng những sinh hoạt của cư dân vùng Miệt Vườn Nam Bộ trong lịch sử hình thành, xây dựng và phát triển vùng đất phía Nam của Tổ quốc, ưu tiên nghiên cứu các đặc tính dân tộc vùng Miệt Vườn có khác nhiều so với cư dân Miệt Thứ – là vùng đất mới bồi lấp khai khẩn với những hạn chế về địa Rừng Cà MauTổng tập Hương Rừng Cà Mau in lại từ 3 tập sách đã xuất bản, giới thiệu 64 truyện ngắn với hơn 900 trang sách, kể những câu chuyện về làng quê, về nông thôn, nhất là vùng quê Tây Nam Bộ. Đến nay, trải qua bao nhiên năm tháng, các câu truyện trong Hương Rừng Cà Mau vẫn là những câu chuyện hấp dẫn đối với bạn đọc, đặc biệt là đối với bạn đọc không có điều kiện gần gũi quê hương, phải tha phương cầu thực hay đi làm ăn nơi xứ người lạ ĐấtHòn Đất là một tiểu thuyết của nhà văn Anh Đức. Cuốn tiểu thuyết này viết về cuộc chiến đấu của dân và quân huyện Châu Thành, tỉnh Rạch Giá, Việt Nam, chống lại quân đội Việt Nam Cộng hòa và Hoa Kỳ trong giai đoạn chiến tranh đặc biệt của cuộc Chiến tranh Việt Trái Mùa XưaBánh Trái Mùa Xưa là một cuốn sách nhỏ xíu và vuông vức như một cái bánh. Nhỏ vậy nhưng lại thân thương mộc mạc biết dường Ngọc Tư trải lòng trong cái góc nhỏ miền Tây đã nuôi dưỡng tâm hồn chị. Góc nhỏ ấy có tấm lưng ông ngoại, có căn nhà chất đầy những món đồ hoài cổ, có mái hiên của bà cụ hiền như bà nội, có những chiếc bánh thảo thơm đồng bãi,… Cứ thế miền Tây hiện ra gần gũi tưởng như có thể chạm tới để cảm nhận cách sống, con người phóng khoáng nơi sông nước chứa chan tình Bánh Trái Mùa Xưa rất buồn. Buồn vì những gì đã mất đi không bao giờ còn có thể lấy lại. Buồn vì cuộc sống hiện đại chà mòn những vẻ đẹp đơn sơ thấm đẫm tình người. Buồn vì giá trị vật chất đang lấy đi những hoài văn của Nguyễn Ngọc Tư ngắn ngủi. Chị dùng câu chữ đơn giản mà lại đẹp lạ thường. Miền Tây quê mùa chân chất hồn hậu nhưng lại khiến lòng người đau nhói. Bánh trái mùa xưa – hồi ức mùa xưa ở đâu trong cuộc sống tiện nghi hiện đại? Để rồi nhìn lại, độc giả sẽ cay đắng nhận ra lòng mình đã không còn buộc dây nơi bến cũ, tiếc nuối thì rồi cũng sẽ để đấy Nắng Biên Thùy“Tản văn của Nghiêm Quốc Thanh như những cây thốt nốt của quê hương anh, vùng Bảy Núi tỉnh An Giang. Thốt nốt mọc ở đất biên thùy nắng lửa tưởng sẽ khô cằn, không ngờ chúng vẫn lớn mạnh và vươn cao. Một loài cây hữu dụng từ lá đến rễ. Bông và trái thốt nốt đã dâng tặng cho đời hai món quà gần như trái ngược nhau Đường thốt nốt và rượu thốt nốt. Tản văn của Nghiêm Quốc Thanh cũng dâng tặng cho bạn đọc hai thứ tưởng như là trái ngược nhau Vị dịu ngọt của một vùng đất và men rượu đằm say của tình người.” Nhà văn Đoàn Thạch Biền“Nghiêm Quốc Thanh hút mật nắng quê mình để làm nên những dòng văn nồng hương rừng núi, cỏ cây, xen trong sỏi đá khô cằn và hẳn là thơm mùi nắng gió. Văn được chắt từ đất nên cũng chân tình như chính đất lửa Thất Sơn. Một An Giang rất An Giang nhưng lại lạ lẫm mà ngay cả người từng tìm hiểu về vùng đất này cũng phải ngỡ ngàng như xứ nào xa lắm. Bởi thấm trong nắng gió biên thùy là mấy mươi năm Nghiêm Quốc Thanh sống, rất sống, sống nhiều hơn nữa. Bức tranh biên cương đầy khói lửa chợt bừng lên sức sống hồn nhiên như bất chấp những năm tháng đã rất nhọc nhằn.” Nhà văn Võ Diệu ThanhNghiêm Quốc Thanh sinh năm 1983, hiện là giáo viên môn Ngữ văn tại An Sương Thương Má“Những trang văn đầu tiên của cuộc đời, người cầm bút thường viết về má về ba, về thầy cô và những đứa bạn thân, về những kỉ niệm ấu thơ ngập tràn niềm vui lẫn nỗi khốn thích xê dịch, đôi chân luôn thèm hơi đất mới. Nhưng dù đi đến đâu, tôi vẫn không quên ngôi nhà tuổi thơ giữa mùa nước nổi, khung cảnh lúc hiền hòa lúc dữ dội khi tháng nước về, khúc sông má bơi xuồng chở tôi đi bán bông điên điển, không quên cái nền nhà ba vít đất đắp lên năm này qua tháng khác. Những lúc đang rong ruổi ở nơi xa xôi nào đó, tôi lại chợt thèm về quê, thèm nằm ở hàng ba ngủ một giấc ngon trang văn trong quyển sách này có thể xem như lát cắt từ kí ức của một đứa trẻ miền Tây. Đọc Trong sương thương má, biết đâu bạn sẽ bắt gặp khung trời tuổi thơ mình trong đó. Mà tuổi thơ nào cũng chỉ đong đầy khi có má có ba…” – Trương Chí Hùng –Tín Ngưỡng Thiên Hậu Vùng Tây Nam BộTín ngưỡng thờ Bà Thiên Hậu Bà Ma Tổ, Bà Mã Châu gốc Hoa Nam đã theo bước di dân người Hoa đến Nam Bộ Việt Nam từ các thế kỷ 17- 19, đã trở thành một dạng tín ngưỡng thờ Mẫu khá phổ biến tại đồng bằng Nam Bộ. Tục thờ này cùng với các hoạt động văn hóa – nghệ thuật và các khía cạnh văn hóa vật thể gắn liền với nó đã sớm trở thành một “kho tàng” văn hóa dân gian, ở đó người ta gìn giữ linh hồn của truyền thống, đồng thời cũng là một kênh giáo dục đạo đức, lối sống hiệu quả và sâu sắc của người Hoa nói riêng, của các tộc người Nam Bộ nói mối tương quan với văn hóa dân gian các tộc người Việt, Khmer và Chăm trong vùng, tín ngưỡng Thiên Hậu đã góp phần quan trọng tạo nét đặc trưng mang bản sắc người Hoa – một bộ phận của đại gia đình các dân tộc Việt Nam, ngày càng có giá trị lớn lao trong quá trình dung hợp đa văn hóa để tạo nên diện mạo văn hóa Nam Bộ Việt Nam trong suốt 300 năm qua.
Hương sắc miền Tây là nơi gọi về cho những ai xa quê đã lâu những ký ức giản đơn, bình dị của cuộc sống dân dã miền Tây. Hương sắc miền Tây viết về miền Tây, cho người xa muốn ghé...We're social, connect with us
Và quả thật vậy, tôi yêu miền Tây từ con người đến cảnh vật, mọi điều ở đây đều in dấu lên trái tim tôi những hình ảnh đẹp dịu dàng và bình yên nhất. *** Ngày còn bé, tôi đã luôn mơ ước được đi khắp mọi miền đất nước, cái ước mơ đó bắt đầu hình thành trong tôi từ những câu chuyện sau mỗi chuyến đi công tác của ba; sau những lần tôi vô tình bắt gặp một địa điểm nào đó với phong cảnh, con người đẹp đến nao lòng trên những chương trình truyền hình phát sóng. Lớn hơn chút nữa, tôi vững chãi ngồi sau lưng ba mẹ, mặc nhiên thả mình vào những chuyến đi xa hơn ngoài khu vực quận mình sinh sống. Nhớ năm đó là năm mẹ vừa sinh bé em ở nhà, ngày Tết về thăm quê, do sức khỏe và em bé nên mẹ không tham gia được, vì vậy việc về quê thăm ông bà được giao cho ba và tôi. Tôi vẫn nhớ rất rõ cách ba choàng qua hông tôi một cái đai lưng được thắt an toàn cùng với ba, phòng trường hợp ngồi sau tôi sẽ ngủ gục đi mất. Nhưng không, trong suốt chặng đường về quê ngày hôm đó, tôi hoàn toàn tỉnh táo, ngắm nhìn những cảnh vật trên đường đi, lòng yêu thích đến lạ, có lẽ giấc mơ cầm lái đi đây đi đó trong tôi ngày một lớn dần lên. Rồi lên đại học, khi ý thức được việc chạy xe, tôi cùng chiếc cub màu đỏ cũ kỹ của mình rong ruổi khắp mọi nẻo đường trong thành phố. Quả thật, tôi rất siêng long nhong, mọi ngóc ngách, mọi tầm nhìn, từ những nơi hoang sơ ban đầu ít người biết đến – cho đến khi nó trở thành địa điểm nổi tiếng mà các bạn trẻ ngày ngày vẫn share ầm ầm trên các trang mạng xã hội, tôi cũng đều đã đi qua. Tôi chui vào những con hẻm, thả mình vão những ngóc ngách chung cư cũ kỹ, hay những lần vô thức chạy thẳng ra bờ sông ở quận 2, ở Thanh Đa hay đồng diều gần nhà để suy nghĩ, những lần như vậy, bản thân tôi cảm thấy như mình được nạp thêm năng lượng sau ngày dài miệt mài với giảng đường và nơi thực tập. Mỗi người chúng ta, ai cũng có một nơi luôn muốn tìm về, tôi gọi đó là "nhà". Nhà là nơi tôi luôn cảm thấy an toàn, bình yên vì cuộc sống ngoài kia vốn dĩ rất khắc nghiệt. Bên cạnh đó, chẳng biết tự bao giờ, tôi luôn muốn được đặt chân tới Tây Bắc, tôi không hiểu, tôi không biết, chỉ là khi được ai đó hỏi ngoài nhà ra thì tôi muốn được đi đến đâu nhất. Chẳng cần suy nghĩ, tôi trả lời luôn "Đó chính là Tây Bắc". Đó luôn là ý nghĩ trong tôi cho đến Tết năm nay... Trường tôi rất tinh tế khi luôn rèn luyện cho lứa sinh viên chúng tôi cái tư tưởng "Dù là kỳ nghỉ nhưng các em đừng có chểnh mảng việc học nhé, vì nguyên một chuỗi các môn thi đang đón chờ mấy đứa sau Tết kìa" ... vâng, đó chính là đặc trưng của trường tôi. Sau tết, tôi sẽ thi một trong bốn môn tứ đại nguy hiểm nhưng cực kỳ quan trọng trong cuộc đời sinh viên, vì vậy, tôi tuyệt nhiên không muốn đi đâu xa hơn nhà mình cả. Tôi ôn luyện miệt mài, tôi mày mò tìm tòi thêm các nguồn tài liệu khác, khi mệt thì nghỉ uống nước cam, ăn chén cơm với thịt kho tàu cho còn chút nào đó mùi vị của Tết. Cho đến khi ba tôi lên tiếng "Mồng 5, mồng 6 này, con hãy nghỉ ngơi hai ngày để đi miền Tây với nhà cho biết." – và tôi đã đồng ý mặc dù còn quyến luyến mang cả sách vào ba lô để khi nào rỗi sẽ đọc. Miền Tây – nơi này tôi chưa từng nghĩ, cũng như chưa từng có kế hoạch đi đến, liệu lần này tôi sẽ trải nghiệm được điều gì. Ngày hôm đó tôi được trải nghiệm miền Tây lần đầu tiên. Ngồi trên xe tôi thích thú khi những địa điểm như khu di tích Ấp Bắc, hay thị xã Cai Lậy, Cái Bè hiện lên trên bảng chỉ đường, những nơi này, tôi chỉ đọc được trong sách, trên báo, nhưng nhìn bằng mắt thật, nó có gì đó làm tôi cảm thấy phấn khích. Đến cầu Mỹ Thuận, tôi trầm trồ ngạc nhiên xen lẫn niềm vui sướng khó tả. Cây cầu trong mơ, nổi tiếng một thời mà ngày nào cũng xuất hiện trên giấy báo, cấu trúc cũng khá giống với cầu Phú Mỹ ở thành phố, nhưng nó mang lại cho tôi một cảm giác khác – mới lạ. Tôi và gia đình dừng chân tại Vĩnh Long – là nhà chú Hiếu, một đồng nghiệp của ba tôi. Tôi vốn dĩ là người rất ngại giao tiếp, nhất là với những người mới quen, tôi thường thu mình lại và trở nên ít nói. Nhưng tại gia đình chú Hiếu và cô Thúy, cùng với những người thân trong gia đình cô, và hai bé gái dễ thương như thiên thần, chính sự nhiệt tình, vui vẻ của gia đình cô chú khiến tôi cảm thấy rất vui, cảm thấy mình như một thành viên trong nhà. Người ta thường bảo nhau người miền Tây rất hào sảng, chân thành, và hôm nay, tôi khẳng định hơn 100% là như vậy. Tôi đi loanh quanh nhìn cảnh vật xung quanh, mọi thứ được thu hết vào tầm mắt tôi một cách tự nhiên và rõ ràng nhất; hình như, tôi bắt đầu yêu mến nơi này rồi. Cũng chính tại đây, tôi có cơ duyên may mắn được gặp một người đàn anh cùng ngành rất giỏi, và thân thiện. Sau khi nghe mẹ và ba anh kể về anh, tôi cảm thấy bản thân mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa. Rời Vĩnh Long để đến Cần Thơ, tôi có chút gì đó quyến luyến muốn trở lại nơi này, thật đấy, hình như có điều gì đó vô hình níu chân tôi lại vậy. Cầu Cần Thơ kia rồi, cái nơi mà một thời tôi đã cố gắng quyết tâm giành một suất thi Olympic năm lớp 11 để được đặt chân tới đây. Tôi vẫn nhớ rõ năm đó, do bận lịch học nên tôi không thể theo lớp đội tuyển trên trường được, và tôi đã tự mình ôn luyện cho cuộc thi tuyển ở trường vào đầu mùa xuân, tất cả là chỉ vì tôi muốn được đi cầu Cần Thơ thôi... Cuộc thi này cực kỳ khắc nghiệt, trong số rất nhiều thí sinh đăng ký, chỉ chọn ba bạn để dành vé đi thi Olympic cho mỗi môn mà thôi. Và không hiểu sao, trong đợt thi tuyển năm đó, tôi may mắn được hạng nhì, và giành được vé vào học để được đi thi ... tuy nhiên, cuộc đời vốn dĩ không như bạn mơ ước, do không thể đi học cùng các bạn trong đội, mặc dù cô giáo chủ nhiệm cũ năm lớp 10 của tôi – cũng là một trong hai giáo viên phụ trách bộ môn Địa này đã luôn động viên và gửi bài trên đội cho tôi học, nhưng ... cô giáo phụ trách chính lại không chịu, và tôi đã phải nhường chiếc vé đó lại cho cô bạn xếp thứ tư, vốn dĩ đã theo đội tuyển từ những ngày đầu mới mở. Chỉ nhớ tối hôm đó về nhà, sau khi nghe tin trên trường từ cô giáo, tôi đã khóc rất nhiều. Giấc mơ được đến cầu Cần Thơ năm nào tưởng chừng như vẫn còn ám ảnh tôi mạnh mẽ, cho đến hôm nay - cái ngày mà tôi được tận mắt nhìn thấy, được đi trên cây cầu này, trong tôi có quá nhiều cảm xúc mãnh liệt để ghi nhớ, cuối cùng thì tôi cũng đã đặt chân đến đây. Cần Thơ ngày tôi đến vẫn đẹp nhẹ nhàng và hiền dịu với dòng sông Hậu uốn quanh, với chợ nổi Cái Răng nhộn nhịp buổi sáng, với bến Ninh Kiều cùng ly ca cao nóng hổi hâm nóng tình cảm của người xa lạ - là tôi, với những câu chuyện nghe hoài không chán từ chú Tú – về chuyện sản xuất bánh in, bún cà ri nấu từ lá cà ti tươi, bún bò cay đặc sản nhà chú ...vv. Chỉ vỏn vẹn hai ngày ở miền Tây đã khiến tôi khi về thành phố lại mang một nỗi nhớ muốn đến nơi này nhiều lần hơn nữa, không phải chỉ vì cảnh vật nơi này quá đỗi yên bình, mộc mạc, giản dị, mà còn vì những con người nơi này đã in dấu lên trái tim bé nhỏ của tôi. Chuyến đi thứ hai bắt đầu vào dịp nghỉ lễ 30 tháng 4 và 1 tháng 5, sau khi kết thúc chuỗi thi tám môn liên tiếp. Ban đầu dự định của tôi là dành hẳn bốn ngày để nghỉ ngơi sau chuỗi thi cử, nhưng do lịch trực mới nên chỉ còn rút ngắn lại ba ngày vì tối ngày thứ ba tôi sẽ có ca trực đầu tiên tại bệnh viện mới. Đúng là ngày lễ, đường kẹt xe rất đông, tôi mắc kẹt gần 5, 6 giờ đồng hồ tại Tiền Giang trước khi đến Vĩnh Long nghỉ trưa. Hôm đó nồi cháo gà cô Thúy nấu thực sự rất ngon, không phải chỉ vì đói mà tôi ăn ngon đến vậy, chính vì sự niềm nở, vui vẻ của cô đã khiến tâm trạng tôi cảm thấy phấn chấn hơn nhiều sau hàng giờ kẹt xe mệt mỏi. Lần này tôi sẽ cùng gia đình cô chú đi khám phá xa hơn ở miền Tây – điểm đến sẽ là Bạc Liêu, Sóc Trăng. Nhắc đến Bạc Liêu, người ta sẽ nghĩ đến ngay câu chuyện về công tử Bạc Liêu nức tiếng ở xứ này một thời, nhưng – đối với tôi, điểm đến mà tôi thực sự muốn được đặt chân đến nhất lại là trạm điện gió Vĩnh Trạch. Tôi đến Bạc Liêu cũng là lúc trời đã nhá nhem tối, chúng tôi dừng chân ở nhà bác Năm, nhà bác ở một khu phức hợp gần ngay ngõ vào thành phố, im ắng nhẹ nhàng như chính con người nơi đây. Sau khi đã ổn định, chúng tôi bắt đầu ra trạm điện gió, lúc này trời đã khá tối, khi đến nơi, ngoài những cánh quạt gió đang quay vô định theo một quy luật, tôi không thể nhìn rõ hơn được gì nên chúng tôi quyết định sẽ quay lại đây vào sáng mai. Chúng tôi tiếp tục hành trình đến thăm tượng Mẹ Quan Âm Nam Hải – nơi mà nhiều người dân ở đây cũng như từ những xứ khác đến để cầu xin. Và tôi, cũng không ngoại lệ, chỉ biết lúc đó tôi chỉ mong có được nhiều sức khỏe, và những người tôi yêu quý sẽ không rời xa tôi, chỉ vậy thôi. Cũng đã gần tám giờ tối, và đoàn chúng tôi quyết định dùng bữa tại bờ kè cạnh biển. Trong làn khói mập mờ từ lò nướng, từng lời nói, từng câu chuyện, từng cử chỉ của mọi người đều được tôi ghi nhận hết vào trong tâm trí của mình, những điều đang xảy ra chung quanh, những con người bên cạnh tôi đều làm tôi thật sự rất yêu quý. Sáng hôm sau chúng tôi dùng bữa tại khuôn viên nhà công tử và tiện thể tham quan nhà của công tử. Kết cấu nhà và mọi đồ dùng trong nhà đều ấn tượng với tôi một từ thôi "gỗ". Quả thật đồ dùng ở đây được chạm khắc, đẽo gọt tinh tế và không có dấu hiệu phai mờ của thời gian. Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi quay trở lại trạm điện gió, lúc này nắng khá gắt nhưng cũng không ngăn được bước chân tôi nhìn ngắm nơi này thật lâu, quả thật có những điều tuy không nổi bật, không được nhắc nhiều trong sách báo, nhưng lại làm ta yêu mến nó thật nhiều. Rời khỏi trạm điện gió, chúng tôi ghé ngang chùa Xiêm Cán – một công trình kiến trúc nổi tiếng ở nơi này. À mà nhắc mới nhớ, từ lúc ở Sóc Trăng trở về Bạc Liêu, bạn sẽ thấy rất nhiều ngôi chùa có cấu trúc kiểu như thế, giống với những ngôi chùa bên Thái Lan ấy, nổi bật với mái hình tháp và những hình tượng sống động. Sau khi dùng bữa trưa và chia tay gia đình cô Thúy và bác Năm, gia đình tôi trở về Sóc Trăng để tham quan ngôi chùa Dơi nổi tiếng. Nơi đây nổi tiếng với loài dơi ngựa, khi phóng tầm mắt nhìn lên những ngọn cây, bạn sẽ thấy được hàng trăm chú dơi đang đu mình ở đó, tôi cũng tự hỏi bản thân, lỡ như đang ngước nhìn vui vẻ mà bỗng dưng có chú dơi nào đau bụng không kiềm chế được thì cảm xúc của bản thân lúc đó sẽ ra sao. Haha thôi bỏ qua đi, tôi đang bị thu hút bởi một điệu nhạc vang lên gần đó, gần như quên mất bầy batman đang đu mình, tôi đi về phía phát ra tiếng nhạc, là một dàn nhạc mang phong cách cổ xưa, có nét gì đó truyền thống, cũ kỹ của dân tộc Khơ-me, nhưng lại rất bắt tai và cuốn hút người nào đang lắng nghe nó. Rời Sóc Trăng, gia đình tôi nhanh chóng trở về Cần Thơ để kịp nghỉ ngơi sáng mai sẽ về thành phố sớm, và chúng tôi đi ngang Hậu Giang. Hậu Giang đón tôi bằng một cơn mưa rào to trắng xóa, và trong cơn mưa đó, tôi thấy được trường đại học Võ Trường Toản to như một tòa lâu đài, và ... những điều làm tôi nhớ về Hậu Giang chỉ có thế. Sớm bình minh trên sông Hậu, bên ly cà phê sữa nóng hổi, tôi ngồi nghĩ miên man, cảm thấy bản thân lúc đó một mình thực sự thoải mái, tôi nhớ về câu chuyện cô Thúy kể ngày hôm qua trong bữa ăn, về cách cô nói rằng mỗi người trong chúng ta ai cũng đều có một cái duyên, rồi một ngày duyên nó đến ta muốn tránh cũng tránh không được, lúc đó tôi đã tự hỏi bản thân mình "Vậy cái duyên của tôi đã đến chưa ?". Tạm biệt miền Tây, tôi lại trở về thành phố, sau khi đã hít căng một bầu năng lượng yên bình đầy phổi từ nơi này, tôi nghĩ tôi đã ổn hơn để trở lại việc học. Và rồi mùa hè cuối cùng cũng đến, sau một năm dài mệt mỏi và thú vị với lứa sinh viên chúng tôi – đây có thể tạm xem là thời gian để lấy lại sức lực. Và tôi ... lại chọn miền Tây làm điểm đến cho mùa hè đầy nắng và mưa của mình. Tôi lại bắt đầu chuyến hành trình với điểm đến đầu tiên là Đồng Tháp, ở đây nổi tiếng với những ao sen mà ngay cả câu thơ cũng đã từng viết "Tháp Mười đẹp nhất bông sen. Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ." Và tin tôi đi, đến đây thì phải ăn nem Lai Vung vì nem Lai Vung ở đây cực kỳ ngon, tôi bị hấp dẫn bởi vị của nó nên đã ăn liền bốn cái không ngớt. Rời Đồng Tháp, tôi đến An Giang để nghỉ trưa và chuẩn bị tham quan. An Giang cũng như Hậu Giang, đón tôi bằng cơn mưa rào khó chịu, nhưng được một lúc thì ngớt và tạnh hẳn, xem như đó cũng là dấu hiệu tốt vì trời không mưa thì sẽ có thể được tham quan nhiều hơn, à mà trời có mưa thì tôi cũng sẽ ... đội áo mưa đi tham quan mà. Tại đây tôi gặp chú Phong – cũng là một người đồng nghiệp của ba, trong chuyến đi chú đã chia sẻ cho tôi rất nhiều về kinh nghiệm chụp hình khi biết tôi là một đứa rất mê chụp cảnh, chú giới thiệu cho tôi về những địa danh khi chúng tôi đặt chân đến như Núi Sam nơi có chùa Bà Châu Đốc, núi Ông Két với mỏm đá nằm cheo leo như con két ...núi Cấm với tượng Phật Di Lặc to lớn, về rừng tràm Trà Sư, về khu nhà mồ Ba Chúc, về nơi biên giới Tịnh Biên với những câu chuyện đầy mùi trinh thám. Nhưng...điểm ghi dấu trong lòng tôi nhất có lẽ là những cánh đồng thốt nốt ở Tri Tôn – nó mang một vẻ đẹp yên bình mà khi nhìn vào, tuyệt nhiên những xô bồ ngoài kia sẽ tan biến mất. Chia tay chú Phong, chúng tôi trở về Kiên Giang nghỉ ngơi để sáng mai kịp đi thăm đất mũi Cà Mau, và Kiên Giang ân ái dành hẳn cho tôi tận năm vết muỗi chích, chắc do muỗi lạ nên rất đau và nhức. Do lúc đi An Giang tôi rất sợ muỗi đốt vì đây là vùng dịch tễ sốt rét nên tôi đã ăn mặc kín mít từ trên xuống dưới không chừa nơi nào cho muỗi đốt. Thế mà khi đến Kiên Giang thay vì mang giày bata thì tôi lại đổi sang mang dép để tiện đi lại cho việc ăn uống và hẳn nhiên ăn luôn năm vết đốt. Tối đó ngủ tôi co ro lạnh run và sợ sốt rét tới nơi nhưng chực nhớ bệnh này thời gian ủ bệnh không nhanh đến vậy nên tự an ủi bản thân sẽ không sao đâu. Sáng hôm sau ăn vội ly mỳ và làm ly matcha nóng từ gói bột mang theo, chúng tôi khởi hành đi Cà Mau sớm. Dừng lại ven đường để mua khóm Tắc Cậu, là loại khóm nổi tiếng ở đây, vừa ngon vừa ngọt vừa rẻ mà cô bán khóm cũng như con trai cô cũng bao vui vẻ và dễ thương, xem như đã đủ lương thực và tinh thần để khi đến nơi tận cùng Tổ quốc tôi có món để ngồi nhấm nháp rồi. Đến Cà Mau tôi được gặp chú Đen là người dân bản địa ở đây và cũng là đồng nghiệp của ba, chú là người hướng dẫn chúng tôi đi đến đất mũi, vì từ Cà Mau đi đến đất mũi cũng mất 95km nữa nên có chú trò chuyện quãng đường cũng như rút ngắn lại thêm. Trước đây khi đến Năm Căn, để vào đất mũi cần phải đi thuyền, tuy nhiên ngày nay đã có con đường nhựa dẫn thẳng vào đất mũi tuy vẫn còn đang làm dở. Cảnh vật xung quanh chủ yếu là rừng ngập mặn nhưng vẫn đẹp lạ lùng, tôi chỉ biết ngắm nhìn chứ không nói được lời nào ra hồn cả. Tôi nghe chú Đen kể, vào năm 1997, có một trận bão lớn đi qua đây, quét sạch mọi thứ, cuốn đi tất cả, kể cả sinh mạng người dân nơi đây cũng bị cơn bão cuốn đi mất ... chỉ chực nghe tới đó, tôi đã nghẹn lòng; cho đến khi tận mắt nhìn thấy khu vực đất mũi, nơi bà con sinh sống, tôi mới thấm được hoàn cảnh lúc đó muốn tháo chạy là bất khả kháng, nhưng rồi sau ngần ấy năm, nơi này lại vươn lên với những cuộc sống mới, nhìn vào ánh mắt của họ, tôi thấy được một niềm tin sống mãnh liệt chưa bao giờ tắt. Đến được đất mũi Cà Mau – điểm tận cùng của Tổ quốc – cực Nam của đất nước cũng đã hơn 12 giờ trưa, tuy nhiên điều đó cũng không ngăn cản được niềm vui sướng xen lẫn tự hào của tôi, tôi ôm cột mốc thật chặt, giây phút đó tôi biết mình thật hạnh phúc khi được sinh ra và lớn lên tại đất nước này. Và tôi cũng không quên lấy túi khóm ra làm ngay một quả uống cùng một chai nước suối mát lạnh và tận hưởng cảm giác được chạm tay vào nơi tận cùng của đất nước, lúc đó tôi đã nghĩ mình là người may mắn nhất trên đời. Vậy là chuyến đi mười ba tỉnh miền Tây của tôi đã khép lại. Miền Tây – một nơi mà tôi chưa từng có dự định hay kế hoạch để đặt chân tới, ngoại trừ cây cầu Cần Thơ là nơi tôi đã ra sức để được đi vào năm cấp ba thì hầu như trước khi tới đây, tôi vẫn không có ý niệm gì về nơi này. Tôi đến đây với một cái đầu trống rỗng để có thể cảm nhận nơi đây một cách tự nhiên và chân thật nhất. Và quả thật vậy, tôi yêu miền Tây từ con người đến cảnh vật, mọi điều ở đây đều in dấu lên trái tim tôi những hình ảnh đẹp dịu dàng và bình yên nhất. Nếu bạn hỏi tôi rằng, nơi đâu nhiều cầu nhất, tôi sẽ khẳng định nói miền Tây đấy, vì nơi đây cứ năm đến mười phút là sẽ phải đi qua một cây cầu, có khi còn chưa tới. Và có những điều chỉ để nhìn và cảm nhận, chứ không thể chụp lại được, như cảnh lũ trẻ tắm ao đùa nghịch khi tôi đi ngang thị xã Ngã Bảy, hay cảnh đàn cò trắng phếu đang sục mình trong nước bắt cá ở đất mũi, hay cảnh một bên là nhà hay đồng còn một bên là sông – một nét đặc trưng ở những con đường miền Tây, và cả những nụ cười, những lời nói, những cử chỉ mà con người miền Tây đã dành cho tôi và gia đình, tất cả những điều đó chắc chắn đi hết một đời tôi cũng sẽ không bao giờ quên được. Tôi cũng thầm cảm ơn ba mẹ và em gái cùng chú gấu Brownie đã luôn đồng hành cùng tôi trong những chuyến đi, để tôi biết được rằng khi tôi luôn khăng khăng khẳng định Tây Bắc là điểm đến tôi luôn muốn đến nhất trong cuộc đời thì ngoài nhà và quê – miền Tây là nơi tôi luôn muốn có cơ hội để trở về một lần nữa. Trên tất cả, tôi chỉ muốn nói cảm ơn và ... miền Tây, nhất định một ngày nào đó tôi sẽ trở lại.
truyện ngắn về miền tây